Thành Đô Hạ nằm ở khu vực lân cận tông môn Minh Vân. Nơi đây tuy là thành trì của người thường nhưng cũng có các dòng tộc tu tiên cư trú, họ sinh sống và xây dựng thế lực trong thành. Các dòng tộc ở đây đa số đều có mối quan hệ mật thiết với các tông môn lớn, một vài người trong tộc có thể là học trò hay tu sĩ đã xuất tông, hoặc cũng có thể là tu tại gia.
Họ chủ động kết thân, tạo mối quan hệ như thế nhằm để nhờ cậy thế lực tông môn chống lưng cho mình. Có như thế các dòng tộc mới giữ được sự hưng thịnh trong thành.
Lúc này trước cổng thành Đô Hạ, có một bóng người đang lao như bay về phía này. Vừa tới nơi bóng hình liền khụy xuống ôm hai chân, mặt đỏ thở hồng hộc.
“Phù! Cuối cùng cũng tới.” Danh Cao phát hơi thở dài nói.
Danh Cao có tính tình hiếu thắng, lúc nãy chả ai nói gì lại cho như đây là cuộc chạy thi sức mà phi một mạch bỏ xa hai người kia. Vì vận dụng khinh công quá nhiều cho nên cơ thể bị mất một lượng linh lực lớn, điều này khiến bản thân hắn mệt lả đi.
Danh Cao nhìn ra đằng sau, thấy hai người Huy Hùng và Nhã Phương đang đi gần tới, hắn giơ ngón cái về phía họ, miệng thở dốc nói.
“Phù... ta... ta thắng rồi nhé!”
Huy Hùng thấy vậy chỉ mỉm cười đáp lại.
“Được đó Danh Cao, lát về ta thi tiếp.”
Nhã Phương đi phía sau nghe vậy thì cười lên, cô ả chắc cũng hiểu được tính tình của anh trai nên chẳng nói gì thêm mà cùng đi theo Huy Hùng. Bỗng Nhã Phương quay lại nói.
“Nè, đi thôi anh, phía trước đông người lắm đó. Anh mà không đi kịp, thế nào cũng bị lạc cho coi!”
Cả ba sau gần một canh giờ cuối cùng đã tới được thành Đô Hạ, trước mặt là bức tường thành cao chót vót, trên đó có các nhóm lính đang đứng tuần xung quanh.
“Chà nơi này đông thật!”
Trước mặt ba người hiện lên khung cảnh nhộn nhịp sầm uất của thành Đô Hạ. Nơi đây không chỉ có người và tiên nhân sinh sống, còn có các thương nhân từ vùng khác tới, họ đem các loại tài liệu quý hiếm đến đây để trao đổi trong các phòng đấu giá. Những nhóm người này đã tạo nên cảnh tượng đầy tráng lệ với các gian hàng khác nhau trong thành đô.
Đâu đâu cũng thấy nào là hàng bán đồ dùng, hàng bán đồ trang sức, quán ăn, tiệm dược phẩm, tửu lâu, kỹ viện, ca viện,... Toàn những gam màu sặc sỡ, kiến cho nơi đây trở thành nơi vừa đẹp đẽ vừa xa hoa nhất vùng.
Ngoài ra dân chúng ở đây cũng vô cùng đông đúc, nhìn đâu cũng thấy toàn người là người. Khi đi vào biển người này chỉ cần lơ là một chút thì ta sẽ bị lạc ngay lập tức.
Đây cũng là lần đầu Trần Huy Hùng đến nơi đông người như vậy ở thế giới này nên hắn cũng có chút tò mò, trong lòng háo hức không yên. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, toàn những đồ vật, những con người bắt mắt khiến hai mắt hắn sáng tỏ lên.
Trong vô thức từ miệng Trần Huy Hùng cũng văng ra tiếng cảm thán.
“Chà, nơi này đẹp thật!”
Đột nhiên Nguyễn Danh Cao đặt tay lên vai kéo Trần Huy Hùng sát lại mình, thì thầm vào tai Trần Huy Hùng bằng cái giọng lí nhí.
“Huy Hùng, Huy Hùng, ngươi coi bên kia kìa, trước mặt đó, nhìn hướng bên trái.”
Trần Huy Hùng nghe vậy thì cũng tò mò mà nhìn qua phía Danh Cao chỉ. Trước mặt cả hai là một kỹ viện có tên Hồ Mị. Phía trước cửa có hai ba vị nữ nhân nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành đang dang rộng đôi tay chào mời các vị đại gia, công tử đến quán họ, trông chả khác nào người làng chài đang giăng lưới tóm gọn mẻ cá béo bở.
Danh Cao lại thì thầm nhỏ vào tai Trần Huy Hùng.
“Này, ngươi có từng thử qua cảm giác đó chưa? Hí hí!”
Trần Huy Hùng vừa nghe thì như có luồng điện chạy dọc sống lưng, lúc này mặt hắn đỏ lên, hắn gạt tay Danh Cao ra khỏi vai mà nói.
“Ý... ý ngươi là sao hả? Ta tuyệt đối không dám làm chuyện sằng bậy đâu!”
Thật ra không phải Trần Huy Hùng không dám làm mà là chưa thể làm. Ở Trái Đất hắn dù gì thì cũng đã 23 tuổi hơn, với chuyện này vừa nghe là Trần Huy Hùng đã hiểu ý của Danh Cao. Tuy với độ tuổi của hắn ở Trái Đất thì cũng đã đủ tuổi, chỉ tiết thay hắn chưa từng có bạn gái, chưa từng được hưởng thứ hoa thơm cỏ lạ, chưa có dịp hưởng phúc phần như thế.
Còn ở đây Trần Huy Hùng chỉ vừa bước sang tuổi 18 cho nên hắn cố tình nói thế để không cho Danh Cao suy nghĩ lung tung.
“Chuyện đó là chuyện bình thường có gì đâu mà sằng bậy, ngươi nhìn bên kia biết bao nhiêu công tử hào hoa ăn mặt sang trọng, ai nấy cũng có nét thanh cao nhưng họ vẫn vào đó thôi, ngươi lại sợ cái gì!” Danh Cao làm vẻ mặt có chút đê tiện nói.
Lúc này cả hai không hề để ý Nguyễn Nhã Phương ở đằng sau cũng nhìn thấy nét mặt của hai người, Ngữ Yên giận lắm, cô hằng giọng một cái rồi nói lớn.
“Hai vị đây nếu muốn vào thì cứ vào, biết đâu chừng người của tông môn Minh Vân còn được giảm giá đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Danh Cao ngây ngô mà quên mất, hắn dõng dạc đáp lời Nhã Phương.
“Mà khoan, hình như có gì đó sai sai. Là em sao Nhã Phương?”
Nhã Phương nghe vậy thì vẻ mặt hậm hực nói.
“Anh cũng hay ha. Khi đi có hứa với cha mẹ rằng sẽ chuyên tâm tu luyện, tạo phúc muôn dân. Vậy mà vừa thấy chỗ này thì hai mắt đã sáng lên rồi, thật hết nói nổi.”
“Đâu có, đâu có, anh chỉ nói đùa thôi!”
Danh Cao bây giờ mới sửng người nhớ ra còn có tiểu mỹ nhân Nhã Phương đằng sau. Hắn lại làm trò muốn thoát tội, vẻ mặt nghiêm nghị khoác tay lên vai Trần Huy Hùng mà nói.
“E hèm! Ta nói ngươi nghe Huy Hùng. Người tu hành như chúng ta đây không dễ dàng để thứ phù du, sắc dục trước mắt che mờ, phải biết giữ mình. Đó mới là lẽ phải, ngươi nhớ chưa!”
Trần Huy Hùng lúc này cũng hết nói nổi với cái tên Danh Cao ba phải, hắn rõ ràng là người rủ rê trước vậy mà giờ lại làm ra cái bộ dạng như người thầy đang dạy dỗ đứa học trò hư đốn của mình.
“E hèm! Chúng ta tiếp tục đi thôi nào.” Danh Cao vừa nói vừa để hai tay sau lưng, vẻ mặt cứ như vị tiên ông thanh cao trên trời mới xuống. Vừa đi vừa huýt sáo trong miệng.
Thấy dáng vẻ này của Danh Cao, hai người bạn đồng hành của hắn chỉ biết lắc đầu cười cho qua. Họ đi sâu vào trong thành, cố dùng thần thức tìm tiệm dược liệu như theo lời của Lý Văn Bá đã nói.
Đôi chân Trần Huy Hùng bước thoăn thoắt, mắt mắt hết nhìn xung quanh lại nhìn xuống tấm vải trên tay mà tìm. Bất chợt, một tiếng động bên cạnh khiến mặt Huy Hùng nao núng.
“Hồn Trương Ba, da hàng thịt.”
Hồn Trương Ba, da hàng thịt là gì. Đây là câu chuyện về một người đ·ã c·hết được hồi sinh lại trong cơ thể người khác. Trần Huy Hùng vừa nghe thì tâm trí có chút hoảng, lòng hắn có tật nên phải giật mình. Hắn nghe câu nói vừa phát ra lại nhớ tới thân phận mà mình đang có, chả phải hắn cũng như Trương Ba khi đang cư ngụ trong cơ thể người khác hay sao.
“Chuyện này... chẳng lẽ có người phát hiện ra.”
Không đợi chờ thêm, Trần Huy Hùng lập sức quay mặt sang nơi phát ra tiếng nói.
Trước mặt hắn có một sạp nhỏ, trong sạp có một người đàn ông độ tuổi cũng tầm ngoài 60 đang ngồi trên chiếc ghế. Một bên tay ông ta phe phẩy chiếc quạt mo cau, một bên lại vuốt chòm râu mà nói.
“Hồn người này lại ở trong người kia!”
Vừa nghe đến lời này, tâm thần của Trần Huy Hùng lại như nốt nhạc lệch nhịp, hoảng và loạn hơn bao giờ hết. Hắn không hiểu vì sao ông lão lại nói như vậy, chỉ là sự trùng hợp hay là...
“Không thể nào, ông ta biết điều đó sao?”
Hắn nuốt ngụm nước bọt xuống bụng từ từ tiếng lại gần sạp hàng, mặc kệ hai người đồng môn đã đi xa. Trần Huy Hùng tiến tới trước mặt khẽ cúi đầu hỏi.
“Ông lão cho ta hỏi, lời ông vừa nói là có ý gì?”
Lúc này ông lão đang nhắm hờ đôi mắt, nghe tiếng động thì chợt mở mắt mà nhìn. Nhìn một hồi xong rồi ông ta mới nói.
“Ta nói nhiều câu, không biết ngươi hỏi câu nào?”
Nghe vậy Trần Huy Hùng lễ phép hỏi tiếp.
“Cái câu mà ông vừa nói, gì mà ‘hồn người này lại ở trong người kia’ đó ạ?”
Lão già vừa nghe xong thì chồm người ngồi dậy, đột nhiên ông ta tiến sát tới mặt Trần Huy Hùng, kê mũi ngửi ngửi mấy cái rồi mới trở lại ghế. Lão khẽ gật đầu nói.
“Ngươi có phải cũng là... giống đó không?”
Tâm thần Trần Huy Hùng lúc này chả khác gì cục tơ tằm chưa được xe chỉ, rối tung rối mù. Mặt hắn cũng tiết ra vài giọt mồ hôi lăn dài trên má.
“Giống... giống, ý ông là sao ta chưa hiểu?”
“Như này nè?”
Ông lão vừa nói vừa chỉ tay vào một cái rọ to bên cạnh. Đột nhiên lão đưa tay vào lấy cái một cái vỏ ốc khổng lồ. Chỉ thấy lão đưa tay gõ nhẹ lên vỏ ốc, một con tôm thật to từ đó chui cái đầu ra. Nó đưa hai cái càng chà bá lên kẹp kẹp, trông rất cứng cáp.
Lúc này Trần Huy Hùng mới ngỡ ra, đôi chân lùi hai ba bước về sau nhưng may mà chưa khụy xuống.
“Có phải ngươi muốn mua con này đúng không, ngươi cũng giống bọn công tử nhà giàu kia có thú chơi ốc mượn hồn chứ gì! Ta nhìn ngươi ăn mặt cũng sang trọng, có vẻ cũng là bọn thích xài tiền để mua vui đây mà.”
“Thánh thần thiên địa ơi!” Trần Huy Hùng lọm khọm nói thầm trong bụng.
Chả ai ngờ được cái câu nói mà lão này thuận miệng chỉ là lời rêu rao bán hàng của ông ta. Loại ốc mượn hồn này ở Trái Đất cũng có, chỉ là ở đây thì kích thước của nó to đến mức khó tin mà thôi.
Không ngờ những lời nói bâng quơ lại xém tí g·iết c·hết tâm lí của Trần Huy Hùng rồi. Hắn vội đưa tay lau mồ hôi ở trán mà nói.
“Ta... ta không có muốn mua. Ta có việc gấp cần đi ngay, tạm... tạm biệt.”
Nói rồi Trần Huy Hùng vội vã nhìn lại đường, hắn cố tìm tung tích của Danh Cao và Nhã Phương để mà đuổi theo. Từ nãy tới giờ hắn đứng ở đây cũng được một khoảng thời gian, có lẽ hai người kia đã đi xa rồi.
Ở phía sau, lão già vẫn nhìn về phía Trần Huy Hùng mà nói.
“Quê, quê, này, này. Sao lại bỏ đi thế hả, ta sẽ giảm giá cho. Nói ngươi biết, con này không phải bình thường đâu, nó là loài chúa trong họ nhà ốc mượn hồn đó, thà hồ cho ngươi chơi chọi ốc luôn. Này, này!”
Ông ta không ngừng miệng mà kêu liên tục. Thấy tình cảnh như vậy thì Trần Huy Hùng chỉ biết vội bước chân mà đi nhanh hơn, trong lòng đã có chút an tâm. Vừa rồi lão chỉ nói mấy câu chơi chơi đã làm Trần Huy Hùng muốn té xỉu rồi, còn ở lại đó lâu chả biết lão ta sẽ nói tới cái gì nữa.
Nghĩ như vậy Trần Huy Hùng càng cố gắng đi nhanh, hắn triển khai thần thức để dò tìm hai người kia. Nhưng khổ nổi thần thức của hắn cũng không được mạnh lắm mà ở đây thì lại đông người, nên để mà tìm được cũng mất tí công sức. Không chậm trễ, Trần Huy Hùng bắt đầu chạy, hắn định tới chỗ trung tâm để dùng thần thức dò xét, chắc sẽ dễ tìm được hơn.