Triết Hạn bước đi một cách chậm chạp về phía trước. Xung quanh anh chỉ toàn bóng đêm phủ kín, cũng không nghe thấy được âm thanh nào cả
Anh cũng không biết mình đã đi bao lâu, đi từ lúc nào. Nhưng hiện tại, anh thật sự rất mệt... đã sắp không đi tiếp được nữa. Đột nhiên từ phía xa, anh nhìn thấy một tia sáng. Triết Hạn như tìm thấy được một nguồn động lực trong người. Anh cố gắng đi về phía của nơi ánh sáng kia phát ra
Khó khăn lắm anh mới có thể đến được đó, tưởng chừng như rất gần nhưng thật ra Triết Hạn đã phải đi rất lâu. Phía dưới ánh sáng là một gốc cây khô héo cằn cỗi... Có một người đang đứng bên cạnh gốc cây nhìn anh
_Tiểu... Tiểu Duệ...
Triết Hạn không thể tin được mà nhìn người con trai trước mặt mình. Đôi mắt trong veo như mặt nước hồ, nụ cười ôn nhu dịu dàng ấy...Đã bao nhiêu lâu rồi anh không được nhìn thấy nữa
_Triết Hạn...
Cậu mỉm cười đưa tay về phía anh...
Triết Hạn không chút do dự nắm lấy bàn tay của cậu. Một tay còn lại của anh thì chạm vào khuôn mặt cậu...
Thật sự là xúc cảm của da thịt, anh thật sự đã chạm được vào đối phương
_Là em... Tiểu Duệ... Thật sự là em sao...?
Nước mắt của anh không ngăn được mà lăn dài trên má. Lăng Duệ cũng giúp anh đưa tay gạt chúng đi
_Triết Hạn... Đừng khóc... Anh khóc sẽ làm em rất đau lòng... Ngoan... Là em đây... Là tiểu Duệ của anh...
Triết Hạn không kìm được mà ôm chặt lấy đối phương... Một lúc sau tâm trạng của anh mới bình tâm trở lại
_Sao em lại ở đây...?
Anh không hiểu sao Lăng Duệ lại một mình đứng ở nơi đây
_Triết Hạn... Em đang đợi anh...
Cậu mỉm cười nhìn anh
_Đợi anh...? Chẳng lẽ anh... Anh đã...
Triết Hạn hoang mang nhìn cậu, như nhớ ra chuyện gì. Anh đưa tay chạm vào lưng mình. Quả nhiên khi rút tay lại để nhìn, thì trên tay anh đã nhiễm đỏ bởi máu
_Triết Hạn, đừng sợ... Mọi chuyện đã qua rồi. Anh sẽ không phải chịu đau đớn nữa... Có em ở đây... Tiểu Duệ sẽ bảo vệ anh. Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây. Được không anh...?
Lăng Duệ nắm lấy tay anh, lời nói chân thành tha thiết mang theo cả chút khẩn cầu
Anh nhìn người con trai trước mắt mình, người có thể xem là mối tình đầu mà anh yêu sâu đậm
"Triết Hạn... Mày còn lưỡng lự gì nữa? Đây là Lăng Duệ, là Tiểu Duệ của mày... Khó khăn lắm mày mới được gặp lại em ấy. Mày không muốn ở bên em ấy sao?"
Một giọng nói tức giận vang lên trong đầu anh
_Triết Hạn...
Ánh mắt bi thương của Lăng Duệ khiến trái tim của Triết Hạn như bị ngàn mũi kim đâm vào
_Anh... Anh... Đương nhiên là anh...
Nhưng khi ánh mắt anh nhìn vào vệt máu đỏ trên tay mình. Triết Hạn liền nhớ đến... Cung Tuấn
"Phải rồi... Anh đã đỡ phát đạn ấy cho Cung Tuấn. Anh nhớ rồi... Em ấy đã khóc rất nhiều. Nước mắt của em ấy đã thấm ướt khuôn mặt anh. Nếu anh không thể qua khỏi... Thì Cung Tuấn... Cung Tuấn phải làm sao đây?"
_Vì người đó... Nên anh đang lưỡng lự sao...? Trong lòng Triết Hạn... đã không yêu em nữa sao...?
Sự phân vân trên khuôn mặt anh, chẳng khác gì con dao găm vào tim cậu
_Anh đương nhiên là yêu em... Lăng Duệ... Anh thật lòng yêu em... Nhưng... Nhưng... Anh xin lỗi...
Anh không muốn lừa dối Lăng Duệ, lừa dối Cung Tuấn, lừa dối bất cứ ai nữa. Càng không muốn tự lừa dối chính mình
_Anh cũng đã yêu em ấy...
Bàn tay Lăng Duệ đang nắm lấy tay anh bỗng nhiên siết chặt rồi lại từ từ thả lỏng. Cậu vẫn mỉm cười ôn nhu như không nghe thấy những gì anh nói
_Mọi chuyện đã qua rồi... Anh đừng nhớ đến nó nữa... Hiện tại chỉ có hai chúng ta... Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi không tách rời
Dùng cả hai tay mình ôm lấy khuôn mặt Triết Hạn. Cậu dịu dàng nhìn anh
"Trương Triết Hạn... Có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho tất cả mọi người... Mày còn chần chừ gì nữa...?"
_Được... Anh sẽ...
_Hạn Hạn... Anh mau tỉnh lại đi... Anh muốn rời bỏ em sao...?
Là giọng nói của Cung Tuấn
Triết Hạn giật mình quay lại. Sau lưng anh, trong một không gian đen tối không thể nhìn thấy rõ... Phát ra một giọng nói yếu ớt bi thương
"Là cậu ấy..."
_Hạn Hạn...
"Là Cung Tuấn..."
_Sao anh không trả lời em... Anh không cần em nữa sao?
"Là Cung Tuấn đang gọi anh..."
_Mở mắt ra đi Triết Hạn... Tỉnh lại nhìn em một chút thôi... Được không anh...?
....
_Mở mắt ra đi Triết Hạn... Tỉnh lại nhìn em một chút thôi... Được không anh...?
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, Cung Tuấn dịu dàng nắm lấy tay người con trai trên giường. Dù được cấp cứu kịp thời và đã qua cơn nguy kịch, nhưng đã ba ngày qua Triết Hạn vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân cụ thể
Nên suốt những ngày qua, Cung Tuấn luôn ở bên anh, vừa chăm sóc vừa nói chuyện. Hy vọng anh sẽ mau chóng tỉnh lại
....
_Mở mắt ra đi Triết Hạn... Tỉnh lại nhìn em một chút thôi... Được không anh...?
Triết Hạn nhìn vào bóng đêm vô tận. Tiếng gọi của Cung Tuấn khiến anh vừa đau lòng vừa bất lực. Đôi chân không cách nào ngăn được muốn đi về phía giọng nói ấy. Muốn nhìn xem Cung Tuấn có thật sự đang ở nơi đó gọi anh không
Bàn tay anh đột nhiên bị siết chặt, khiến Triết Hạn giật mình nhìn lại người bên cạnh...
Ánh mắt thất vọng của Lăng Duệ như lời tuyên án tội phản bội của anh. Triết Hạn cảm tưởng như trái tim của mình đã bị xé ra làm hai vậy
Đôi mắt đau lòng của Lăng Duệ...
Giọng nói bi thương của Cung Tuấn...
Cả hai đều đang không ngừng siết chặt lấy linh hồn của anh
"Trương Triết Hạn... Người mày yêu là Lăng Duệ..."
"Không... Hiện tại người mày yêu là Cung Tuấn..."
"Là Lăng Duệ..."
"Là Cung Tuấn..."
_Đủ rồi... Đừng nói nữa...
Triết Hạn ôm chặt đầu mình, muốn ngăn lại những suy nghĩ rối loạn của bản thân
_Triết Hạn... Nói cho em biết, giữa em và người đó... Anh sẽ chọn ai?
Nói xong cậu lập tức nắm lấy bàn tay Triết Hạn, xoay người đi về phía có ánh sáng. Ngược hướng với nơi giọng Cung Tuấn phát ra
Nhưng dù đột nhiên lôi anh đi nhưng cậu lại không dùng sức quá nhiều... Nên chỉ một giây sau khi cậu xoay người, Lăng Duệ đã dừng bước lại...
Vì cậu phát hiện Triết Hạn đã dùng lực kìm lại bàn tay mà cậu đang nắm của anh...
"Anh ấy không muốn đi cùng cậu... Anh ấy... đã có quyết định của riêng mình rồi..."
_Anh xin lỗi... Tiểu Duệ...
Anh thật sự không thể bỏ lại Cung Tuấn thêm một lần nào nữa
Lăng Duệ lần nữa đưa tay áp vào khuôn mặt anh, người con trai mà cậu yêu tha thiết
_Em đã luôn ở nơi này chờ Trương Triết Hạn của em tới... Em không mong sẽ sớm gặp được anh... Em chỉ là muốn chờ... chờ một ngày anh sẽ đến. Lúc đó chúng ta có thể cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới, một thế giới mới... Không có khoảng cách địa vị, không có kì thị giới tính. Em sẽ lại một lần nữa yêu anh, chăm sóc anh, bảo vệ anh...
_Tiểu Duệ...
Nước mắt của anh không ngừng tuôn trào khi nghe lời thổ lộ của cậu
_Nhưng đáng tiếc... Người mà em đợi được... Đã không còn là "Trương Triết Hạn của riêng em" nữa rồi
Có được tình yêu của anh, với cậu luôn là một điều vượt ngoài lẽ thường. Một đứa trẻ bị cha mẹ ruột vứt bỏ ở cô nhi viện như cậu, không gia thế không địa vị. Nhưng lại may mắn nhận được tình yêu của anh... Như vậy... có lẽ đã đủ rồi
Lăng Duệ dịu dàng gạt đi nước mắt của anh
_Triết Hạn đừng khóc... Anh khóc sẽ làm em rất đau lòng
_Anh đã từng hứa sẽ yêu em cả đời... Tiểu Duệ... Anh xin lỗi... Là anh đã thất hứa cùng em
Cậu mỉm cười nhẹ lắc đầu với anh
_Em cũng đã từng hứa sẽ ở bên anh cả đời... Nhưng đáng tiếc.... em lại đi trước một bước...
Nước mắt của cậu rơi vào tay anh, vừa nóng vừa rát
_Triết Hạn... Không phải là anh đã thất hứa... Là do em... đã lỗi hẹn mất rồi
_...
Tình yêu là một thứ gì đó mà không ai có thể giải thích được. Mỗi người sẽ có cho mình một cách yêu khác nhau. Có người sẽ là chiếm hữu, có người sẽ là bao dung, có người sẽ chọn hận, cũng có người sẽ chọn bỏ qua. Chung quy lại chỉ là do bạn đã quá yêu người đó mà thôi
Triết Hạn bước đến ôm chặt Tiểu Duệ của anh vào lòng. Gặp được cậu, yêu cậu là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh
_Triết Hạn... Kiếp này anh nhất định phải hạnh phúc... Hứa với em...
_Được... Anh hứa...
Anh gật đầu đồng ý với cậu
_Tiểu Duệ... Kiếp sau... Em nhất định phải gặp một người... Yêu em nhiều hơn cả anh
_Nhất định...
Cả hai vừa ôm chặt lấy nhau vừa khóc, cái ôm cuối cùng này họ đã bỏ lỡ một lần... Lần này thì đã không còn ân hận nữa
Lăng Duệ chậm rãi tan biến trong lòng anh... Hóa thành một một đàn bướm xanh bay về phía ánh sáng chân trời
....
Cung Tuấn lau đi giọt lệ chảy ra từ khoé mắt anh... Dù người trên giường vẫn chưa tỉnh lại
_Triết Hạn đừng khóc... Có em đây...
Cậu dịu dàng hôn lên môi anh
....
Một mình anh tiếp tục bước đi trong bóng tối. Anh đã đi rất lâu... rất lâu rồi nhưng vẫn mãi không tìm thấy lối ra
_Em yêu anh...
Là giọng nói của Cung Tuấn. Triết Hạn cố gắng đi nhanh về hướng ấy, nơi phát ra giọng nói của cậu
Là một rừng anh đào...
Triết Hạn có cảm tưởng nơi này rất quen thuộc, anh chắc chắn đã từng đến đây
Nhưng đi mãi... Anh vẫn không nhìn thấy cậu. Phía trước có một cây hoa đào rất lớn. Có lẽ là lớn nhất ở đây. Triết Hạn chậm rãi bước đến dưới gốc cây...
Nơi này... Anh cuối cùng cũng nhớ ra rồi... Chính là...
_Em yêu anh...
Đột nhiên giọng nói của Cung Tuấn vang lên sau lưng anh. Khiến Triết Hạn giật mình quay người lại
Là cậu...
Là Tuấn Tuấn...
Đối phương đang mỉm cười ngọt ngào nhìn anh, Triết Hạn muốn lập tức bước tới ôm lấy cậu... Muốn gọi tên cậu... Muốn cậu biết anh yêu cậu nhiều như thế nào
Nhưng... Anh không làm được
Triết Hạn phát hiện cả người mình như bị một thế lực vô hình nào đó giữ chặt lại, không thể cử động, không thể lên tiếng
Cung Tuấn hình như không phát hiện ra sự bất thường của anh. Cậu vẫn hạnh phúc nắm lấy hai tay anh, nở nụ cười chân thành
_Em yêu anh... Trương Mẫn
"Có phải anh nghe lầm không?"
_Không phải tình cảm của một người em họ đối với anh họ của mình... Mà là tình yêu của hai người đàn ông với nhau...
Khu vườn anh đào này chính xác là nơi năm đó Cung Tuấn tỏ tình với Trương Mẫn. Anh cuối cùng đã nhớ ra... Vì năm ấy, anh chính là người chứng kiến toàn bộ
Nhưng tại sao... Anh lại đứng ở vị trí của Trương Mẫn... Không đúng, người đứng ở đây phải là Trương Mẫn
Tại sao...
Triết Hạn hoảng hốt nhìn vào sau lưng Cung Tuấn, không biết từ lúc nào ở đó lại xuất hiện một chiếc gương lớn
Người con trai trong gương đang được Cung Tuấn nắm tay... Vậy mà thật sự là Trương Mẫn... Không phải anh
Không đúng... Là anh... Người được Cung Tuấn nắm tay là anh. Triết Hạn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của cậu
Nhưng khuôn mặt của anh... Đã hoàn toàn biến thành Trương Mẫn
_Trương Mẫn... Anh có yêu em không...?
Cung Tuấn lại một lần nữa hỏi anh... À không, hẵng là đang hỏi Trương Mẫn
"Không... Anh ta không yêu em... Người yêu em là anh... Cung Tuấn... Cung Tuấn..."
Anh cố gắng gào thét nhưng một lời cũng không thể phát ra
Cung Tuấn có vẻ đã mất đi kiên nhẫn, cậu siết chặt lấy tay anh, gấp gáp hỏi
_Tại sao anh không trả lời... Trương Mẫn... Trả lời em đi... Xin anh...
Triết Hạn muốn vùng vẫy khỏi trói buộc vô hình xung quanh mình. Nhưng anh không làm được, dù cố gắng nhiều thế nào vẫn không được
Nhìn thấy đôi mắt bi thương thất vọng của cậu, trái tim Triết Hạn đau như bị ai đó xé nát
_Anh yêu em mà... Cung Tuấn... Anh thật sự yêu em
_Thật sao...?
Triết Hạn giật mình nhận ra lời vừa rồi anh nói Cung Tuấn thật sự nghe được
"Cung Tuấn... Là anh... Triết Hạn... Triết Hạn đây"
"Không phải... Không phải như vậy... Anh là Triết Hạn... Trương Triết Hạn. Cung Tuấn em có nghe thấy không... Anh không phải là Trương Mẫn..."
Anh tuyệt vọng hét lớn, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được. Chỉ có thể bất lực nhìn cậu đang hạnh phúc ôm lấy... "Trương Mẫn"
Đây có phải là trừng phạt của ông Trời dành cho anh... Trừng phạt anh vì đã làm tổn thương Cung Tuấn. Muốn cậu trở thành thế thân cho Lăng Duệ
Còn anh, trước kia anh luôn muốn trở thành Trương Mẫn. Thậm chí còn biến khuôn mặt của mình trở nên càng lúc càng giống anh ta... Hiện tại mong ước ấy đã thành hiện thực rồi
Khuôn mặt anh...
Và cả cơ thể này của anh...
Tất cả đã không còn là của anh nữa...
Tất cả đã trở thành Trương Mẫn...
Cả tình yêu... Cung Tuấn dành cho anh...
Cũng đã trở thành của... Trương Mẫn
Triết Hạn cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của Cung Tuấn
"Khi em ấy biết mình chỉ là thế thân của Lăng Duệ... Có phải cũng đau như vậy hay không...?"
"Khi em ấy biết trái tim của Lăng Duệ không ở trong người mình... Biết bản thân không phải là Lăng Duệ mà anh yêu... Nhưng em ấy vẫn không thể nói ra... Có phải em ấy cũng đã đau như anh bây giờ không...?"
"Dao không cắt trên người mình thì sẽ không thấy đau"
"Cung Tuấn... Anh cuối cùng cũng cảm nhận được rồi..."
"Thật sự rất đau..."
....
_Triết Hạn... Nhìn em... Triết Hạn
Ánh sáng rất chói...
Triết Hạn không cách nào mở được mắt... Anh chỉ nghe thấy giọng của cậu
_Triết Hạn... Nhìn em... Anh nghe em nói không...
Là Cung Tuấn...
Là Cung Tuấn đang gọi tên anh... Không phải "Trương Mẫn". Em ấy thật sự đang gọi tên anh
_Cung... Cung Tuấn...
Anh cuối cùng cũng nghe được giọng mình
_Là em... Là em đây... Triết Hạn...
Cung Tuấn bật khóc ôm lấy người con trai trên giường. Cậu đã đợi được anh tỉnh lại rồi. Trương Triết Hạn mà cậu yêu cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi
_Triết Hạn... Đợi một chút nữa, bác sĩ sẽ lập tức đến kiểm tra cho anh
Đôi mắt của anh cuối cùng cũng tìm lại được tiêu cự. Anh cố hết sức đưa bàn tay đầy ống kim của mình chạm vào khuôn mặt đầy nước mắt của cậu
_Anh... yêu em... Cung... Tuấn...
Anh cố gắng nói ra lời trong lòng mình
_Anh yêu em... Trương... Triết Hạn chỉ yêu... một mình Cung... Tuấn
Dù nước mắt lăn dài, nhưng cậu vẫn mỉm cười hạnh phúc nhìn anh
_Em biết... Cung Tuấn cũng chỉ yêu một người... Là Trương Triết Hạn