Người Thay Thế Hoàn Hảo

Chương 6: Tín vật



_Mấy giờ rồi? Tôi không mang theo đồng hồ, gần trưa rồi thì phải ?

Triết Hạn kéo nhẹ tay áo lên cao như đang tìm gì đó.

"Chắc không phải là muốn tìm cái đồng hồ đã tặng cho tên khốn đua xe kia chứ ?" Cung Tuấn bực bội nhớ lại chuyện cũ

_Tam thiếu gia của Lộ Phong thiếu thốn vậy à...? Là không mang theo hay không còn cái nào nữa... Chắc tặng hết cho nhân tình của anh rồi chứ gì ?

Triết Hạn mỉm cười nhìn bộ dạng ăn dấm của người đối diện, anh đứng dậy khỏi ghế rồi thong thả đi đến chỗ cậu đang ngồi. Không ngại cả chục cặp mắt của phục vụ tại đây, trực tiếp ngồi lên đùi của Cung Tuấn rồi vòng tay ôm cổ cậu

_Ghen...? Cung thiếu gia đang ghen sao ?

Cung Tuấn vốn muốn đẩy anh khỏi người mình nhưng khi tay chạm vào vai đối phương thì lại lưỡng lự. Có rất nhiều phục vụ đang ở đây, cậu không muốn anh phải mất mặt trước họ... Nên tình thế hiện tại trong mắt của các nhân viên phục vụ chính là một người ngồi lên đùi tay ôm lấy cổ người kia, mà người kia thì một tay giữ vai một tay ôm eo để cho người trên đùi không ngã... Cũng quá... là tình tứ rồi

_Ai thèm ghen với anh chứ...? Đừng có tưởng tượng

Dù không đẩy anh ra nhưng Cung Tuấn cũng không định sẽ cho anh sắc mặt tốt

_Không ghen mà đánh người ta đến bại liệt sắp chết... Cái đồng hồ đó xem như là bồi thường cho cậu ta đi, Cung thiếu gia đừng nhớ đến nó nữa

Cung Tuấn cứ nghĩ đến tên khốn kia cùng mấy lời hạ tiện của hắn là lại muốn ăn tươi nuốt sống hắn cho bằng được. Triết Hạn vuốt nhẹ lên mặt cậu cho người này bớt giận

_Chẳng phải người của anh đã cứu hắn đi rồi sao. Hay là giao người ra đây đi, để tôi bồi thường cho hắn thứ tốt hơn

Triết Hạn hôn lên môi cậu, mỉm cười ngọt ngào

_Người cần được bồi thường là tôi mới đúng, tôi đang không có đồng hồ đây...



Vừa nói tay anh vừa vuốt ve chiếc đồng hồ nạm kim cương đen trên tay cậu. "Ý tứ rõ ràng như vậy, còn không phải là muốn xin đồ sao ?" Cung Tuấn bực tức nghĩ

_Cung Tuấn... Cung thiếu gia...

Triết Hạn vừa gọi vừa hôn lên môi cậu

"Thật sự không giận được anh ta mà" Cung thiếu gia của chúng ta bất mãn tháo đồng hồ đưa cho anh, nhưng người kia lại không chịu cầm lấy... Chỉ đưa tay đến trước mặt cậu, lần này lại tiếp tục ý tứ rõ ràng

Cung Tuấn còn có thể làm gì, đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lời "vợ bé" của mình rồi

Triết Hạn vui vẻ ngắm nhìn chiếc đồng hồ trên tay như bảo vật

_Là bản chế tác riêng đúng không... Viên kim cương đen này là một trong mười viên kim cương tự nhiên đẹp nhất thế giới thì phải

_Là cái duy nhất trên đời này, nên nếu... anh dám tặng nó cho tên khốn nào nữa thì đừng có trách tôi

Cậu không đề phòng trước thì không an tâm với kẻ đào hoa này

_Đương nhiên là không rồi... Món quà đầu tiên cậu tặng tôi làm sao tôi có thể cho người khác được

Triết Hạn vòng tay kéo cổ cậu đến gần mình, đưa cả hai vào một nụ hôn ngọt ngào... Khi dừng lại Cung Tuấn còn cố ý cắn nhẹ lên môi anh như cảnh cáo

Triết Hạn mỉm cười rồi đột nhiên lấy từ áo khoác một cái hộp sang trọng đưa cho cậu

_Lấy đồng hồ đi trên tay nhất định rất trống trải khó chịu...



Cung Tuấn mở hộp ra, còn tưởng rằng là một chiếc đồng hồ khác. Nhưng bên trong lại là một chiếc khăn lụa vô cùng xinh đẹp, màu xanh coban kết hợp với hoạ tiết là những chữ thập màu trắng đan xen... Chiếc khăn được may thêu thủ công vô cùng tinh tế và tỉ mỉ

_Đây cũng là bản chế tác riêng... là cái duy nhất trên đời

Triết Hạn lấy chiếc khăn trong hộp ra, rồi tự mình buộc khăn lên cổ tay của cậu. Chiếc khăn với chất liệu lụa thượng hạng nên vô cùng mềm mịn, khi khăn quấn vài vòng trên cổ tay vẫn không chút hầm nóng mà thậm chí còn có chút mát lạnh dễ chịu

_Rất đẹp... rất hợp với cậu

Anh vui vẻ với thành quả thắt khăn của mình

Cung Tuấn ngắm nhìn chiếc khăn xinh đẹp trên cổ tay cậu, rồi nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp gấp ngàn lần chiếc khăn đang đối diện với mình... Trái tim cậu hiện tại đang đập rất nhanh, mà lý do của việc này là vì bất ngờ hay là do cảm động thì chính cậu cũng không biết

_Bày trò cả buổi... chính là để tặng cho tôi chiếc khăn này...?

Chiếc hộp sang trọng được nhét kĩ vào túi áo khoác, trước khi ăn thì không chịu đưa áo khoác cho phục vụ cất gọn đi. Còn không phải đợi cơ hội thích hợp thì lấy ra tặng cậu sao... Từ khi cậu quen biết anh thì luôn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác... Từ cảm động này đến cảm động khác...

Triết Hạn không thừa nhận hay phủ nhận câu hỏi của cậu, anh chỉ ôm lấy Cung Tuấn thật chặt, tựa đầu lên hõm vai của đối phương

_Chúng ta xem như đã trao cho nhau một tín vật... Đừng để mất... Có được không ?

_Anh lo mà giữ cái đồng hồ của tôi cho kĩ đi...

Có lẽ thấy bản thân hơi lạnh lùng, cậu liền bổ sung thêm câu nữa

_Tôi cũng sẽ giữ thật kĩ cái khăn này...

"Trương Triết Hạn, tôi phải làm sao với anh đây..." Cung Tuấn thầm nghĩ