Ngày hôm đó, tôi và Giang Tùy Châu không đạt được sự nhận thức chung về việc ly hôn.
Việc tôi muốn ly hôn, anh ta lại tưởng tôi vô cớ gây rối. Vì để xoa dịu cơn giận của tôi, anh ta điều chuyển Diệp Tiểu Noãn đến tầng 12.
Bạn thân hỏi: “Vậy là tới giờ anh ta vẫn không tin mày thực sự muốn ly hôn à?”
“Không, anh ta tin!”
Nếu không anh ta sẽ không điều Diệp Tiểu Noãn đi. Nhưng chính vì nó xảy ra sau khi tôi đệ đơn ly hôn nên nó trở nên vô nghĩa.
“Nếu anh ta không đồng ý ly hôn thì mày định làm gì?”
“Anh ta sẽ ly hôn!”
Một hôm tôi gặp Ôn Húc.
Tôi vốn không định chào hỏi anh ta nhưng anh ta lại gọi tôi.
“Hứa Ương, xin lỗi!”
Tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta cầm ly rượu, uể oải dựa vào ghế, tâm trạng chán nản khó tả.
Anh ta nói: “Sau này không làm phiền hai người nữa, tôi và Diệp Tiểu Noãn chia tay!”
Tôi nhướng mày.
Ôn Húc cười khổ, “Lần này là thật. Chị tôi nói đúng, nếu Diệp Tiểu Noãn thực sự muốn ở bên tôi, cô ấy nên chủ động tiếp xúc với gia đình tôi, hóa giải mâu thuẫn. Nhưng cô ấy luôn mang thành kiến, hễ người nhà tôi thể hiện ra ít cảm xúc là cô ấy giống như bị sỉ nhục nặng nề.
Nhưng bố mẹ cô ấy cũng bắt bẻ tôi, cũng dò xét tôi. Không phải khi nào cần thì tôi cũng trưng mặt tươi cười làm lành, ra vẻ đáng thương sao? Sao cô ấy không thể? Cô ấy luôn so đo tính toán, cô ấy trả giá một phân thì tôi phải trả lại gấp trăm, tôi chỉ có thể thuận theo vô điều kiện, nếu không chính là tôi đối xử tệ bạc với cô ấy. Chẳng lẽ chỉ vì nhà tôi giàu hơn?”
Tôi không đáp, chỉ yên lặng gật đầu trong lòng. Có thể Diệp Tiểu Noãn thật sự nghĩ vậy.
Cô ta yếu thế nên cô ta có lý.
Cô ta xem bản thân là người bị hại, cảm thấy tất cả mọi người muốn làm tổn thương cô ta.
Cô ta công kích với mọi người, thậm chí với cả Ôn Húc, cả người cô ta đầy gai nhọn, chỉ riêng với Giang Tùy Châu là cô ta mới lộ ra chiếc bụng mềm mại của mình.
Phải nói là rất thần kỳ.
Tôi không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì về những lời phàn nàn của Ôn Húc.
Nhưng khi tôi định rời đi, anh ta lại lên tiếng.
“Hứa Ương, thật ra cô không cần bận tâm, Giang Tùy Châu không phải vì thích Diệp Tiểu Noãn mới đối xử khác biệt với cô ấy.”
Câu này khơi mào sự hứng thú của tôi. Tôi ngồi xuống đối diện anh ta. “Ồ, thế vì cái gì?”
“Có lẽ cô không biết, hồi cấp 3 cậu ấy đã từng thích một cô gái…”
Một học sinh nghèo được nhà họ Giang hỗ trợ mới có thể tiếp tục đi học.
Giang Tùy Châu rất thích cô ấy, thi đại học vừa xong thì tỏ tình với cô ấy. Cô ấy đồng ý.
Hai người ở bên nhau 3 tháng. Hai tháng nghỉ hè, một tháng vào đại học.
Sau đó mẹ anh ta phát hiện.
Mẹ anh ta nói với anh: [Hoặc con tự tách ra, hoặc mẹ sẽ giúp con cắt đứt.]
“Giang Tùy Châu luôn không buông bỏ chuyện đó, cậu ta luôn nói nếu cậu ta kiên trì, mạnh mẽ hơn, cậu ta với cô gái kia đã có được cái kết tốt đẹp.
Cậu ta nói với tôi, bảo tôi đừng dễ dàng từ bỏ, cậu ta không muốn bi kịch của mình lại tái diễn. Cậu ta nói nhìn thấy Diệp Tiểu Noãn sẽ nhớ đến cô gái kia.”
Cô gái bị anh vứt bỏ. Anh quá yếu ớt nên phải buông tay. Sau đó đi du học.
Tôi và anh quen nhau vào thời điểm đó.
Anh sống cạnh nhà tôi, say rượu nên vào nhầm phòng. Tôi đập vỡ đầu anh, báo cảnh sát.
Lúc đầu chúng tôi không ưa nhau.
Nhưng vì là đồng hương, cùng ở nước ngoài. Chúng tôi vô thức gần nhau hơn.
Thỉnh thoảng anh mua thêm ít trái cây để trước cửa phòng tôi. Tôi nấu ăn thỉnh thoảng cũng nấu thêm một phần gọi anh qua ăn.
Sau đó tôi thật sự gặp trộm vào nhà. Tôi trốn trong tủ, run rẩy điện thoại cho anh.
Anh bảo tôi đừng sợ, chờ anh.
Lần đó tôi suýt c.h.ế.t.
Tên trộm bóp cổ tôi, ý thức tôi đã dần mơ hồ.
Giang Tùy Châu chạy đến. Anh khống chế tên trộm, ôm tôi chạy vào bệnh viện.
Anh nói anh chưa từng sợ đến vậy.
Cứ thế chúng tôi ở bên nhau.
Tôi từng hỏi anh, anh có mối tình đầu không?
Anh nói không.
“Chúng ta là mối tình đầu của nhau?”
“Phải!”
11.
Tôi yên lặng nhìn Ôn Húc.
“Anh thế này là qua sông đốt cầu. Nếu nhất quyết đổ lỗi cho Giang Tùy Châu trong việc chia tay của anh với Diệp Tiểu Noãn thì cũng là do anh dẫn sói vào nhà.”
Mặt Ôn Húc tối sầm. “Vậy còn cô? Không phải cô luôn dung túng cậu ta sao?”
Đúng, tôi không quyết đoán hơn ai, cũng không nhìn xa trông rộng hơn ai. Tôi chỉ là người bình thường đã tích tụ thất vọng về tình yêu và hôn nhân.
Cuộc nói chuyện ngầm giữa tôi và Ôn Húc tựa hồ tôi thắng tuyệt đối. Nhưng chỉ có mình tôi biết, lời anh ta nói với tôi đã nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng tôi.
Quay về chỗ ở, Giang Tùy Châu đợi tôi ngoài cửa.
“Anh đến đây làm gì?”
“Đón em về nhà.”
Nhìn thái độ của anh ta, tôi bật cười khẽ: “Giang Tùy Châu, tại sao anh lại quan tâm Diệp Tiểu Noãn như vậy?”
Giang Tùy Châu mím môi thành một đường thẳng. Anh ta không muốn trả lời.
Nhưng thái độ không nhận được câu trả lời thì không bỏ cuộc của tôi cuối cùng vẫn khiến anh ta mở miệng.
Anh ta nói: “Anh chỉ cảm thấy hai người yêu nhau như vậy, chỉ vì cái gọi là không môn đăng hộ đối mà chia tay thì quá đáng tiếc.”
Tôi gật đầu.
Trong ánh mắt mong đợi của Giang Tùy Châu, tôi nói.
“Trước kia tôi chỉ muốn hợp – tan vui vẻ, nhưng bây giờ, Giang Tùy Châu, anh làm tôi ghê tởm!”
Giang Tùy Châu sửng sốt. Có lẽ cả đời anh ta chưa từng nghe nói vậy.
Anh nghiến chặt răng, bàn tay rũ bên người siết chặt, sắc mặt dần sầm xuống.
“Hứa Ương, chúng ta phải thế này sao?”
Tôi im lặng hai giây.
“Cô gái đó tên Chu Nặc phải không?”
Ánh mắt Giang Tùy Châu chấn động, không nói nên lời.
“Một Diệp Tiểu Noãn trải qua hoàn cảnh tương tự đã khiến anh mất kiểm soát đến mức này. Tôi không dám tưởng tượng, nếu chính chủ xuất hiện thì anh sẽ như thế nào. Nếu anh đã si tình như vậy, đến trêu chọc tôi làm gì? Thật kinh tởm!”
12.
Tôi không nhắc đến việc ly hôn với Giang Tùy Châu nữa. Cho dù anh ta bị tôi nói đến mức phòng tuyến tan rã, tôi cũng không nhắc lại.
Tôi đang đợi.
Đợi cuộc hôn nhân này đến lúc không thể không ly hôn.
Hình ảnh Giang Tùy Châu ôm Diệp Tiểu Noãn rời đi không biết bị ai tung ra ngoài.
Người đầu tiên gây khó dễ Giang Tùy Châu chính là bố mẹ anh.
Họ có hai yêu cầu: thứ nhất, xin lỗi nhà họ Ôn; thứ hai, cắt đứt mọi liên hệ với Diệp Tiểu Noãn.
Giang Tùy Châu không chấp nhận bất cứ điều nào.
Vì vậy người sắp đến tuổi “tam thập nhi lập” như anh ta bị bố đánh đến đưa vào bệnh viện.
Mẹ Giang Tùy Châu gọi điện cho tôi, khóc hỏi tôi nên làm gì, bà nhờ tôi khuyên giải Giang Tùy Châu, “Nó nghe lời con nhất!”
“Nhưng người anh ta không muốn nhìn thấy nhất chính là con.”
Khi tôi xé nát mọi thể diện, nói anh ta sai trước tất cả mọi người. Cho dù lựa chọn hiện giờ có sai lầm, anh ta cũng sẽ một mình đi tới cuối đường. Có lẽ đó là tôn nghiêm đáng buồn của anh ta.
Người thứ hai gây khó dễ cho Giang Tùy Châu chính là Ôn gia.
Hợp đồng Giang Tùy Châu nỗ lực đàm phán suốt nửa năm đã bị Ôn gia hủy hoại.
Tiểu Ôn tổng chỉ một câu: “Cậu cho rằng cậu xông vào Ôn gia tôi, can thiệp việc nhà Ôn gia, trước mặt mọi người ôm bạn gái Ôn Húc rời đi thì không cần phải trả giá gì sao?”
Việc này buộc Giang Tùy Châu phải mang bệnh quay về chủ trì đại cục. Nghe nói cổ đông có rất nhiều ý kiến.
Nghe nói quyết sách của Tiểu Ôn tổng khiến công ty anh ta tràn ngập nguy cơ. Nghe nói anh ta đã 48 giờ không rời khỏi công ty.
Sau đó Diệp Tiểu Noãn liên hệ với tôi. Trong giọng cô ta là sự nhẫn nhục chịu đựng lẫn mạnh mẽ cố chấp.
“Hứa tổng, tôi sẽ rời đi. Hy vọng cô có thể giúp anh Giang vượt qua cửa ải khó khăn. Tôi không muốn anh Giang vì tôi mà bị chỉ trích, chúng tôi trong sạch. Cho dù cô tin hay không thì chính các người mới là kẻ xấu xa!”
“Đồ ngu!”
Nếu không phải do cô ta không nhìn thấy thì tôi đã giơ ngón giữa lên với cô ta rồi.
Cúp điện thoại, tôi chặn số, xóa mọi liên lạc của cô ta.
Nghe nói cô ta cũng nói những lời tương tự với Tiểu Ôn tổng và Ôn Húc. Những lời này không lưu lại bất kỳ dấu vết nào trong đầu Tiểu Ôn tổng. Nhưng lại kích thích đến Ôn Húc.
Vì vậy Tiểu Ôn tổng tịch thu điện thoại anh ta, đóng gói anh ta tống ra nước ngoài.
Tuy Diệp Tiểu Noãn nói rất chân thành nhưng theo tôi biết cô ta ở Tưởng thị cũng không tốt. Cô ta nhiều lần tình cờ gặp Giang Tùy Châu, nhưng không thể lại gần anh ta.
Giang Tùy Châu coi cô ta như không tồn tại, cho dù cô ta ngã ngay trước mặt thì anh ta cũng không nhìn thêm một cái.
“Nhưng sao anh ta không sa thải Diệp Tiểu Noãn chứ?”
Bởi vì anh ta không muốn thừa nhận sai lầm của mình. Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, rõ ràng biết xé sách sẽ bị đánh nhưng vẫn muốn vừa khóc vừa xé.
Diệp Tiểu Noãn chính là quyển sách bị xé kia.
Người thứ ba gây khó dễ cho Giang Tùy Châu chính là ba tôi.
Yêu cầu rất đơn giản.
“Để hai đứa ly hôn. Sau này việc kinh doanh còn có thể hợp tác, nếu không thì trở mặt. Hứa gia tôi không chứa nổi người này.”
Trên bàn đàm phán, Giang Tùy Châu đứng dậy bỏ đi, mặc cho bố anh ta mắng mỏ thế nào cũng không quay lại.
Sau đó không ai liên lạc được với anh ta.
Mẹ anh ta lại gọi điện thoại cho tôi, vừa nài nỉ vừa oán giận.
“A Ương, dù gì tình cảm các con cũng đã bao nhiêu năm, cứ phải đi đến bước này sao? Tùy Châu thích con, mẹ nhận ra mà, cho dù bị ép đến mức này nó vẫn không chịu ly hôn. Con cũng muốn bỏ đá xuống giếng sao?
A Ương, coi như mẹ cầu xin con, con điện thoại cho Tùy Châu, chắc chắn nó sẽ nghe máy của con!”
Thật ra không cần. Giang Tùy Châu ở bên ngoài nhà tôi.
Từ lúc tôi mở cửa sổ nhìn thấy anh ta đến bây giờ đã 3 tiếng đồng hồ. Anh ta dựa vào xe, hút hết điếu này đến điếu khác.
Anh ta không đến gần, cũng không che giấu sự tồn tại của mình. Cứ đứng yên đó.
Tôi lên lầu hai, lúc kéo rèm thì anh ta ngẩng lên, đối diện tầm mắt tôi.
Đến khi tôi bị đồng hồ báo thức đánh thức, ngoài cửa đã không còn bóng dáng anh ta.
10 giờ sáng, luật sư liên lạc với tôi, Giang Tùy Châu đồng ý ly hôn.
Đã 27 ngày kể từ khi tôi nộp đơn lên tòa.
Vụ kiện ly hôn giữa tôi và Giang Tùy Châu được xét xử vào thứ tư tuần sau.
13.
Tôi tưởng Giang Tùy Châu không đến mà cử luật sư của anh ta đến. Không ngờ anh ta vẫn đến.
Anh ta mặc vest, trông hơi ảm đạm. Anh ta gầy đi nhiều, dù gì thì cũng bệnh nặng một trận.
Bỗng nhiên tôi nhớ tới lời bạn thân nói. Cô ấy nói Giang Tùy Châu bây giờ dường như không còn sức sống.
Phiên tòa diễn ra nhanh chóng. Luật sư hai bên nêu quan điểm, tòa án hòa giải, cuối cùng hỏi chúng tôi có muốn ly hôn không.
Tôi đáp ngay không do dự.
Giang Tùy Châu lại im lặng thật lâu.
Mãi đến khi thẩm phán hỏi lần thứ hai.
Anh ta ngước mắt lên, khàn khàn đáp: “Tôi đồng ý ly hôn!”
Bàn tay siết chặt của tôi thả lỏng ra, thở ra một hơi dài.
Tại thời điểm này, quan hệ hôn nhân giữa tôi và Giang Tùy Châu chấm dứt!
Ngày hôm đó chúng tôi không nói một lời.
Tôi đợi trợ lý lái xe đến đón, anh ta đi lướt qua tôi, một ánh mắt không lưu lại.
Tôi cảm thấy khá tốt.
Tôi cũng cho rằng chuyện của tôi với Giang Tùy Châu cứ thế là kết thúc. Cho tới khi xe anh ta đậu bên ngoài nhà tôi suốt một tuần liền.
Ban đầu tôi không bận tâm.
Nhưng anh ta không kiêng nể gì, tôi càng thấy bực bội.
Vì vậy hôm nay khi tôi về nhà muộn lại thấy xe anh ta, tôi gõ cửa sổ xe. Trong xe không có động tĩnh.
Tôi nhìn chằm chằm cửa sổ xe một lúc lâu, cuối cùng cửa xe mở ra.
“Giang Tùy Châu, rốt cuộc thì anh muốn gì?”
Anh ta cúi đầu không đáp.
Tôi cảm thấy như có ngọn lửa bốc cháy trong lòng. “Giang Tùy Châu, anh có thực sự biết mình đang làm gì không?”
Tôi quay lưng bỏ đi.
Anh ta cuống quýt giữ chặt cổ tay tôi.
“Xin lỗi!”
Lời xin lỗi vội vàng.
Anh ta nói: “Anh không muốn quấy rầy em, chỉ là anh không ngủ được thôi!”
“Vậy anh đi khám bệnh, uống thuốc! Anh luôn miệng nói không quấy rầy tôi nhưng anh thực sự đang làm phiền tôi. Anh cảm thấy vì tôi nên anh không ngủ được, chỉ có ở bên ngoài nhà tôi thì mới ngủ được sao? Tôi nên cảm động khóc lóc thảm thiết nhỉ? Anh ngủ không được, anh khó chịu, anh cần phải cho tôi biết, cần ảnh hưởng sinh hoạt bình thường của tôi? Giang Tùy Châu, anh vẫn luôn ấu trĩ, buồn cười như thế.”
Sau ngày hôm đó, tôi không gặp lại Giang Tùy Châu.
Nhưng chuyện của anh ta vẫn thường truyền tới tai tôi.
Ví dụ như anh ta biến thành người cuồng công việc.
Ví dụ như anh ta uống rượu đến xuất huyết dạ dày.
Ví dụ như người khác chỉ châm chọc tôi đôi câu, anh ta đã đánh người đó đến mức nhập viện.
Còn cả chuyện liên quan Diệp Tiểu Noãn.
Cuối cùng cô ta nghỉ việc ở công ty Giang Tùy Châu.
Nghe nói trước khi nghỉ việc cô ta tát Giang Tùy Châu một cái, nói rằng nếu không phải vì Giang Tùy Châu thì cô ta và Ôn Húc không đến nông nỗi này.
Còn phần tôi.
Bạn thân không tin tôi dễ dàng buông bỏ mọi chuyện. Dù gì thì đó cũng là 7 năm. Cho dù là một người nâng lên được hạ xuống được đến mức nào thì cũng sẽ đau khổ rất lâu.
Thật sự là vậy.
Tôi thường uống rượu một mình trong đêm, cũng bị mất ngủ, đôi khi nửa đêm bừng tỉnh với cảm giác tim đập dồn dập, không thể nào ngủ lại được.
Nhưng tôi không để bất kỳ ai biết.
Tôi là người rất sĩ diện!
Cho dù giây sau sẽ bật khóc, tôi cũng cố nén mà kéo rèm lại.
Nhưng cũng may, tình trạng này chỉ kéo dài ba tháng. Sau đó tôi bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại một mình.
Thỉnh thoảng tôi còn vô tình gặp được Giang Tùy Châu, tôi sẽ gật đầu mỉm cười thay lời chào hỏi, không hề có cảm xúc dư thừa.
Còn anh là dù vội vã cúi đầu hay ửng đỏ khóe mắt; là tuyệt vọng ngập tràn trong mắt hay nghẹn ngào không lên tiếng thì không liên quan gì đến tôi.