Người Thừa Kế

Chương 1



Tôi tên Hạ Cảnh, năm nay mười chín tuổi, là một thằng sinh viên vô ưu vô lo.

Trước ngày hôm nay, cuộc sống mỗi ngày của tôi chỉ xoay quanh trường đại học, căn tin và ký túc xá, lúc nghỉ ngơi sẽ chơi bóng hoặc chơi game với bạn cùng phòng. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng cúp học hoặc ngủ gật trong lớp học tự chọn.

Đến tận bây giờ, chuyện khó lựa chọn nhất tôi từng gặp phải chính là bữa trưa nên ăn cơm cà ri gà hay mì gà hầm.

Mà hôm nay, tôi không thể không đưa ra quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời.

Đây phải kể từ buổi trưa lúc tôi mua đồ uống trước cửa trường học.

Khi đó tôi vừa mới cầm lấy ly trà em gái tiệm trà sữa đưa, bỗng cánh cửa chiếc xe Benz màu đen đang đỗ ven đường mở ra, ba người đàn ông mặc âu phục đen bước xuống.

Tôi chọc ly trà chanh đá của mình, ngậm ống hút hút một hơi.

Ba người kia ăn mặc không khác mấy với những tên xã hội đen trong phim. Bái phục, bây giờ cũng sắp tới kỳ nghỉ hè rồi, mặt đường nóng tới mức chiên được cả trứng. Hôm nay tôi mặc áo phông, quần short rộng và đi dép lê cũng sắp nóng thành chó rồi, chẳng lẽ những người này không có tuyến mồ hôi sao, đúng là đầu óc có vấn đề.

Tôi nhún vai, cúi đầu cười đi về.

Tôi nhanh chóng không cười được nữa.

Bởi vì sau khi ba người kia xuống xe bèn chạy thẳng tới chỗ tôi, chặn đường tôi từ cả ba hướng. Một ông chú số đó mặt như hung thần ác sát nhìn tôi chằm chằm, mặt không biểu cảm hỏi: “Xin hỏi cậu là Hạ Cảnh phải không?”

“Hả? Tôi không phải, các chú nhận nhầm người rồi.” Vừa nhìn đã biết đối phương không phải người tốt, tôi xua tay lia lịa.

Nhưng mặc cho tôi lắc đầu như trống bỏi, không ngừng phủ nhận, ông chú kia vẫn nhìn tôi từ trên cao xuống mấy lần, sau đó gật đầu với hai đồng bọn bên cạnh: “Đúng là cậu ta, đem đi.”

“Hạ thiếu, đắc tội.”

Bọn họ nắm bả vai tôi ấn vào trong xe, tôi liều mạng phản kháng nhưng hai ông chú kia rất mạnh, thằng trai một mét tám tôi đây lại không thể thoát được.

Mắt thấy sắp bị ấn vào trong xe, đầu tôi nhanh chóng thoáng qua cảnh tượng xã hội đen thủ tiêu con mồi hủy thi diệt tích đẫm máu, vội vàng dùng hết sức bình sinh hét to kêu cứu.

“Cứu mạng!!! Ban ngày ban mặt, xã hội đen bắt cóc giết người!!!”

Đường phố giữa trưa căn bản không có mấy người, tôi vừa hét xong, mấy bóng người ít ỏi kia trái lại biến mất vèo vèo, ngay cả em gái vừa mới tò mò hóng hớt trò vui cũng treo biển “Hôm nay đóng cửa” lên.

Con mẹ nó, giữa người và người không thể tin cậy vào nhau được rồi!

Sau này không tới tiệm cô mua trà sữa nữa đâu!

Tôi ảm đạm ngồi ở hàng sau chiếc Benz, bị hai người mặc âu phục đen một trái một phải kẹp ở giữa.

Ông chú hàng trước nói “Lái xe” với tài xế, sau đó quay đầu nhìn tôi, nhíu mày nói: “Hạ thiếu, chúng tôi là người của ba cậu.”

“Gì cơ?” Tôi đưa tay ngoáy lỗ tai, nghi ngờ mình nghe nhầm.

Từ nhỏ tôi được bà nội nuôi lớn, lúc bắt đầu hiểu chuyện chưa từng gặp ba mẹ ruột bao giờ.

Tôi vẫn cho rằng mình là trẻ mồ côi.

Nhưng bây giờ ông chú này lại nói cho tôi, tôi có ba.

Tôi không nhịn được cười lớn: “Ha ha ha, ông chú này, có phải mấy người đang quay show tạp kỹ không? Mấy người dẫn tôi đi gặp ba? Ok, ok, chúng ta mau đi thôi.”

Không cần biết là thật hay giả, tôi vẫn muốn gặp người ba chưa từng gặp mặt kia.

Ông chú nghe vậy khuôn mặt méo mó, giống như đang nén bi thương, trầm giọng nói: “Ba cậu đã qua đời từ mấy ngày trước rồi, chúng tôi tuân lệnh đưa cậu tới bàn chuyện thừa kế di sản.”

Tôi ngưng cười, cong khóe miệng nói: “… Ông chú, chú đang nói giỡn đúng không?”

Ông chú quay đầu lại, nhìn kính chắn gió đằng trước, trả lời: “Hạ thiếu tới rồi biết.”

Được rồi, tôi làm cô nhi mười chín năm, bỗng nhiên có người nói cho tôi, thật ra tôi có ba.

Nhưng mà, ngỏm rồi.

Tuyệt đối không có câu chuyện nào hoang đường hơn câu chuyện này.

Chuyện hoang đường hơn còn ở phía sau, xe lái vào hầm để xe của tòa nhà văn phòng cao cấp tại vị trí đắc địa của thành phố.

Tôi há to miệng, giống như thằng nhà quê bị ba kẻ mặc âu phục đen mời vào một gian phòng làm việc.

Kinh ngạc không phải vì tôi chưa từng đi thang máy, cũng không phải vì tôi chưa từng tới chỗ nào sang như vậy, càng không phải vì có hai người đàn ông cơ bắp khoanh tay đứng trước cửa phòng làm việc.

Mà vì chủ nhân của văn phòng này vô cùng nổi tiếng.

Hạ gia, lão đại thế giới ngầm, nhân vật nguy hiểm người khác vừa nghe tên đã bay mất hồn vía. Ngay cả một thằng tay mơ mới lên đại học như tôi cũng từng nghe nói qua, có thể thấy danh tiếng vị lão đại oai hùng này vang rất xa, năng lực rất cao.

Mặc dù cùng họ nhưng tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có mối liên hệ gì với ông ấy.

Tôi ôm một tia may mắn, bất đắc dĩ vào phòng làm việc.

Cửa đóng lại sau lưng tôi.

Bên bàn làm việc gỗ hoa lê lớn là một người đàn ông nhã nhặn đeo kính đang ngồi.

Người nọ thấy tôi thì vội vàng đứng lên tự giới thiệu mình, nói anh ấy là luật sư phụ trách sự vụ di sản.

Tôi gật đầu, anh đưa tay mời tôi đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, luật sư bắt đầu nói rõ tình huống với tôi, không biết đám xã hội đen này đã lấy máu tôi từ lúc nào, sau khi kiểm tra DNA, chứng minh tôi thật sự là con trai của Hạ gia danh tiếng lẫy lừng, người ba tôi chưa từng gặp lần nào kia đã gặp tai nạn trên biển vào mấy ngày trước, sau nhiều ngày liên tục trục vớt, ông ấy đã được xác nhận bỏ mạng tại đáy biển sâu, không thấy thi thể.

Phận làm con tôi đây vốn nên cảm thấy vô cùng bi thương nhưng tôi không thể nặn ra chút cảm xúc thương xót gì, chỉ có thể im lặng.

Luật sư cũng không để ý, nói tiếp.

Sau khi Hạ gia qua đời, tôi rất có thể là kết quả của một cuộc vui chơi của ông ấy, bây giờ tôi là người thừa kế duy nhất của ông ấy (Hạ gia đã từng có một người con trai nhưng người đó gặp nạn trong trận chiến bang phái), thừa kế toàn bộ di sản của ông ấy.

Còn phải chăm sóc người ông ấy để lại…

Luật sư thao thao bất tuyệt ở bên cạnh nhưng ánh mắt của tôi thủy chung vẫn luôn bị người đàn ông yên lặng đứng cạnh tường kính cách đó không xa hấp dẫn.

Thật ra lúc tôi vừa vào cửa đã thấy hắn.

Không thể không nói, có người trời sinh đã là một tồn tại thu hút ánh mắt, cho dù hắn luôn đưa lưng về phía tôi.

Lúc người nọ xoay người, tôi đã hoàn toàn không nghe rõ luật sư đang nói gì.

Hắn rất trẻ, dáng người rất cao, bộ tây trang màu đen ngột ngạt mặc lên người hắn nhìn rất đẹp đẹp. Da hắn trắng vô cùng, nếu như phải hình dung thì màu trắng rất giống ánh trăng tĩnh lặng ban đêm, cũng giống như màu của hoa bách hợp nở rộ.

Đôi mắt hắn hẹp dài, đuôi mắt hơi xếch tạo thành bộ dáng ma mị quyến rũ, sống mũi cao, môi mỏng, khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng có ý vị cổ điển. Lúc hắn từ tường kính bước tới đây, tôi có ảo giác như thấy người đẹp bước ra từ trong mấy bộ phim cũ.

Phải nhấn mạnh chỗ này một chút, tôi là một người đồng tính thích người cùng giới, hơn nữa còn là một tên mê trai đẹp nên mới có phản ứng này.

Tin rằng mọi người sẽ hiểu được.

“Ngài Hạ, xin hỏi ý ngài thế nào?”

Tôi nhìn đăm đăm vào phía trước, luật sư lễ phép gật đầu với tôi, nói: “Nếu như không có ý kiến, ngài có thể ký tên ở chỗ này, chuyện công chứng và những vấn đề khác cứ giao cho tôi.”

“Ờm, vừa nãy anh nói ngoại trừ thừa kế tài sản thì tôi còn phải chăm sóc người nào của ba cơ?”

Luật sư ho nhẹ một tiếng, trả lời: “Là như vầy, ba ngài đột ngột qua đời, khi ông ấy còn sống có một người bạn vô cùng thân thiết tên là Khương Nam, sợ rằng phải phiền Hạ thiếu ngài đây thay mặt ông ấy chăm sóc rồi.”

Tôi gật đầu.

Thói trăng hoa của Hạ gia cũng rất nổi tiếng, nghe nói ngay cả đàn ông cũng không tha, thích nhất là gom đàn ông trẻ tuổi xinh đẹp lại.

Chỉ bàn về chuyện này, ba con chúng ta đúng là cùng một dòng máu.

Nghe ý luật sư là muốn tôi thừa kế tài sản, đồng thời, chăm sóc người tình của ba?

Người đẹp đứng trước cửa sổ bước tới, luật sư nói xong câu kia vô thức nhìn về phía hắn.

Đúng lúc tôi giương mắt đối mặt với người đẹp, nhìn đôi mắt đẹp hơi đỏ của hắn, dường như trong đó lóng lánh ánh nước.

Ánh mắt vừa rồi của luật sư cộng thêm bộ dáng bi thương của người đẹp, trong lòng tôi bỗng đánh cái thịch, chẳng lẽ y chính là người…

Tôi nghĩ, tôi sắp sửa đưa ra quyết định khó khăn nhất trong đời.

Ừ, thật ra thì hình như cũng không khó đến vậy.

Tôi quay đầu hỏi luật sư: “Nếu như phải thừa kế tài sản của Hạ gia thì tôi có phải làm gì không, có điều kiện gì không? Ví dụ như kết hôn, vân vân.”

Chuyện tốt rơi xuống từ trên trời này, tôi cũng không ngốc, ngu gì mà từ chối. Nhưng trước khi đồng ý vẫn phải làm rõ xem có điều kiện gì không, ví dụ như phải kết hôn sinh em bé như trong phim thần tượng hay gặp, hoặc là đánh thắng trận đấu không giải thích được, vân vân.

Nếu vậy tôi phải cân nhắc thật cẩn thận.

Luật sư sửng sốt, ánh mắt nhìn tôi trở nên hơi vi diệu. Nếu như phải hình dung thì nó hơi giống biểu cảm của giáo viên chủ nhiệm dạy văn hồi cấp ba sau mỗi lần đặt câu hỏi cho tôi.

Anh nói: “Ngài là người thừa kế hợp pháp, chỉ cần ký tên là được.”

“Được rồi, tôi ký.” Tôi cầm bút máy lên, nghiêm túc ký tên mình lên văn kiện.

Sau khi ký xong, tôi đưa bút cho luật sư.

Sau đó, tôi đứng dậy đi tới trước mặt người đẹp kia, dùng giọng nói dịu dàng nhất từ trước đến nay nói với hắn: “Anh là Khương Nam đi, yên tâm, sau này em sẽ thay mặt cha em chăm sóc anh thật tốt.”

Dường như người đẹp có hơi ngạc nhiên, nhướng mày, đôi mắt đẹp sưng đỏ nhìn tôi, trả lời: “Ừ.”