Người Thừa Kế

Chương 3



Khương Nam lái một chiếc xe thể thao tới, hơn nữa cửa xe còn là kiểu mở lên cực kỳ sang chảnh.

Phản ứng đầu tiên của tôi, một đứa dân đen mới được khai sáng, là lấy điện thoại ra định chụp hình.

Khương Nam không hề cản cái hành động ngu dốt này của tôi lại, cười híp mắt kiên nhẫn đứng chờ bên cạnh. Tôi chụp xong một tấm rồi mới ý thức được bây giờ mình đã là một tên nhà giàu eo giắt bạc triệu, không nên làm những chuyện mất thể diện này, vì vậy vội vã luống cuống cất điện thoại.

Cũng may Khương Nam không có tỏ vẻ gì trước hành vi tấu hài này của tôi, mỉm cười mời tôi đang đỏ mặt tới tận mang tai lên xe, cùng đi tới nhà chính của Hạ gia.

Ba tôi khi còn sống là một boss lớn vô cùng biết hưởng thụ, nơi ở hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng nghèo nàn của con trai ổng.

Lần này, lúc được Khương Nam dẫn vào cửa, tôi không khác gì một thằng nhà quê mới lên thành phố, pháo hoa năm màu không ngừng nổ bùm bùm trong lòng.

Toàn bộ kỳ nghỉ hè, ồ không đúng, một quãng thời gian rất dài trong cuộc đời tôi, sẽ trải qua trong căn nhà siêu siêu chanh xả này.

Nhìn vườn hoa đằng kia, hồ bơi đằng kia, sân bóng đằng kia, phòng gym đằng kia, phòng đa chức năng đằng kia, phòng trà đằng kia… Tất cả đang chờ tôi hưởng thụ.

Quan trọng hơn là có người đẹp ở chung, thưởng thức cùng với tôi.

Quả là không gì tuyệt vời bằng.

Ôi, kỳ nghỉ hè tốt đẹp, tôi tới đây!

Không thể không nói, có thể thấy rằng Khương Nam khi còn ở bên ba có địa vị vô cùng quan trọng, bởi vì tôi phát hiện trong căn nhà này từ trong ra ngoài, từ người giúp việc, vệ sĩ đến tài xế ai cũng cung kính lễ độ với hắn, tôn xưng hắn là “Ngài”.

Tôi đoán chắc vì uy lực của người ba đã qua đời kia của tôi vẫn còn.

Đến mức người mới tới là tôi đây, bọn họ chỉ gọi là “Thiếu gia”.

Tuy nói “Ngài” và “Thiếu gia” cũng chỉ là hai cách gọi để phân biệt tôi và hắn nhưng nghe địa vị trong gia đình chênh lệch như vậy càng giống như tôi đang ăn nhờ ở đậu.

Nhưng mà tôi không có ý kiến gì với việc này, có một người đẹp biết tôi, bầu bạn với tôi đã tốt lắm rồi.

Cuộc sống trong kỳ nghỉ hè không hề khác gì với tưởng tượng của tôi, mỗi ngày tỉnh dậy trên chiếc giường lớn rộng năm trăm mét vuông, thấy người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, tài xế đã chuẩn bị sẵn xe, vệ sĩ luôn sẵn sàng đợi lệnh, mà nhiệm vụ chính của tôi là nhàn nhã hưởng thụ thời gian giải trí, tận hưởng mọi thứ ba để lại cho tôi, chơi đến khi màn đêm buông xuống, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống lại chiếc giường lớn rộng năm trăm mét vuông.

Ung dung tự tại được vài ngày, tôi thấy bất mãn khi làm một con sâu gạo, bắt đầu đi dạo khắp nơi trong biệt thự, tiện thể đi thăm vị chủ nhân khác của căn nhà này.

Sau khi ba mất, Khương Nam đồng ý lời mời tiếp tục ở lại đây của tôi, ở căn phòng sát vách phòng tôi.

Mấy ngày trước tôi vui chơi quên hết mọi chuyện, không có quan tâm tới tình huống của y, hai ngày nay rảnh rỗi mới nhận ra dường như Khương Nam bộn bề công việc, suốt ngày thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Tôi cảm thấy thật kỳ quái, theo như tôi biết được thì hắn là bình sứ tinh xảo ba tôi nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương vô vàn, có ai từng thấy bình sứ xuống bàn đi bộ khắp nơi cả ngày chưa?

So với đứa con ruột không lên nổi bàn tiệc tôi đây thì trái lại, Khương Nam cao quý đĩnh đạc, luôn mặc âu phục cắt may vừa người, mái tóc đen chải chuốt gọn gàng. Chỉ là hắn toàn đi sớm về khuya, ngoại trừ cái hôm đưa tôi về đây thì rất hiếm khi tôi gặp được hắn.

Chuyện này hơi khác với dự tính thưởng thức người đẹp ban đầu của tôi.

Tối nay nghe nói hắn về nên tôi đặc biệt tới phòng tìm hắn, Khương Nam đang nói chuyện điện thoại với ai đó, giống như đang bàn bạc công việc. Thấy tôi tới hắn bèn mỉm cười, nói với đối phương một câu rồi cúp điện thoại.

“Tiểu Cảnh, chẳng phải em nói em đi bơi ư? Sao lại tới phòng anh?”

Tôi ngượng ngùng gãi đầu: “Anh Nam, em định mời anh đi bơi cùng em. Chú Trần nói anh bơi rất giỏi, chúng ta có thể đi tranh giải đấy, em bơi một mình chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Em đi một mình đi, anh có chút việc cần làm, không đi được.”

“…Vâng.” Khương Nam lịch sự từ chối, tôi cũng không ép, tôi đang định rời đi bèn nghĩ lại rồi dừng bước: “Anh Nam, dường như gần đây anh nhiều việc quá.”

Nghe vậy, Khương Nam nhướng mày nhìn tôi hai giây, giống như đang tìm hiểu hàm ý trong lời nói của tôi, hắn nói: “Hạ gia không có ở đây, anh phải tự lo liệu cho chính mình.”

Ban đầu tôi cho rằng Khương Nam là một người không có năng lực, chỉ có thể dựa vào người khác, càng tiếp xúc nhiều càng nhận ra hắn thật sự là một người đàn ông kiên cường vươn lên, không khỏi nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.

“Anh Nam, vậy bây giờ anh có bận gì không?” Tôi dứt khoát ngồi xuống ghế salon bên cạnh hắn, Khương Nam vừa mới tắm xong, chỉ khoác áo choàng ngủ lụa màu xám, trên người có hương thơm nhàn nhạt, dễ chịu vô cùng.

“Bận chút chuyện làm ăn thôi.” Khương Nam cầm một điếu xì gà lên, quay mặt sang đây mỉm cười hỏi tôi: “Biết không? Có muốn một điếu không?”

“Không cần không cần, anh cứ hút đi.” Tôi vội vàng xua tay.”Em không ngại.”

Y cong nhẹ đôi môi, động tác tao nhã đốt xì gà, kẹp giữa ngón tay, rít một hơi.

Khương Nam từ từ nhả khói, làn khói lượn lờ vờn quanh chúng tôi, tôi ngồi cạnh hắn không nhịn được, ho khan.

“Khụ, khụ, khụ. Anh Nam, có phải anh rất mệt không?”

Khương Nam giương mắt nhìn tôi, hỏi: “Sao em lại nói vậy?”

“Em không biết anh đang bận chuyện làm ăn gì nhưng ban đầu ba em phó thác anh cho em chăm sóc, em mong em có thể chăm sóc anh thật kỹ. Anh nhìn sắc mặt gần đây của anh đi, thật sự rất không tốt.”

“Cảm ơn em đã quan tâm. Anh tự biết chừng mực.” Khương Nam không hề để ý tới lời tôi nói, nói chuyện dịu dàng như nói với trẻ con: “Chẳng phải em muốn đi bơi sao? Không bằng lần sau hẹn thêm mấy người bạn về nhà chơi với em đi.”

“…” Tôi gật đầu.

“Tiểu Cảnh, anh mệt rồi.”

Đây là có ý đuổi khách rồi, tôi không có lý do nào để thà chết cũng không rời đi được.

Tôi chỉ đành nói ngủ ngon với y rồi quay người rời đi.

Trở về phòng ngủ tìm quần bơi, kiếm tới kiếm lui tôi mới nhớ ra mình đã bảo người giúp việc dọn dẹp lại phòng thay đồ bơi.

Tôi lơ đãng đi dạo, luôn cảm thấy có thứ gì nghẹn trong ngực mình.

Cuối cùng lại vô thức đi tới trước cửa phòng ngủ của Khương Nam, nhớ lại sự hời hợt của y, tôi gãi đầu định tránh đi, chợt nghe từ bên trong truyền tới tiếng hai người nói chuyện.

“Miệng vết thương của ngài đã khép lại rồi, nhớ đừng hoạt động quá mạnh…”

“Ừ.” Một giọng nói lạnh nhạt đáp lại, chắc chắn là của Khương Nam: “Khi nào mới hồi phục hoàn toàn?”

“Phải xem tố chất cơ thể của ngài, ngài…”

Tôi không nhịn được đưa tay gõ cửa, hai người trong phòng ngừng nói chuyện.

“Là ai?”

“Anh Nam, là em, Hạ Cảnh.”

Bên trong căn phòng im lặng một lúc, sau đó tiếng Khương Nam vang lên: “Vào đi.”

Tôi đứng trước cửa, ngượng ngùng ho nhẹ: “Xin lỗi, quấy rầy rồi.”

Trong phòng có một người đàn ông khác mà tôi không biết, nhưng từ hòm thuốc ông ta đem tới và băng vải nhuốm máu trên tay thì tôi lập tức biết được thân phận của ông.

Người trông giống bác sĩ đang đứng, Khương Nam đang ngồi trên ghế salon bên cạnh ông, áo choàng ngủ cởi xuống eo, lộ ra khuôn ngực nở nang, đường cong rõ ràng.

Áo người đẹp cởi một nửa, lộ ra đôi vai, nên là một cảnh tượng cảnh đẹp ý vui.

Chỉ là ngọc cũng có tỳ vết, vai trái của người đẹp quấn chặt băng trắng mới thay xong.

Chẳng trách Khương Nam từ chối lời mời đi bơi của tôi.

“Anh Nam, ừm, em không có cố ý nghe hai người nói chuyện.” Khuôn mặt Khương Nam không cảm xúc nhưng tôi cảm thấy ắt hẳn y đang không vui. Tôi xoa mũi, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em đi đây.”

Vừa nãy ánh mắt Khương Nam nhìn tôi lạnh lùng và sắc nhọn, tôi chưa từng thấy bao giờ.

Tôi ủ rũ cúi đầu đi ra ngoài.

“Tiểu Cảnh, chờ đã.”

Khương Nam bảo bác sĩ rời đi, tiện tay kéo áo choàng lên.

Y đứng dậy rót ra hai ly rượu vang đỏ từ bình đựng rượu rồi đưa tôi một ly.

“Anh Nam, anh đang bị thương, uống rượu…”

Khương Nam giơ ly rượu lên, cản lại lời lải nhải như bà già của tôi: “Rượu này là anh đem về từ chuyến đi nước ngoài lần trước, luôn muốn tìm người uống cùng. Em nếm thử vị thế nào nhé?”

“Vâng.” Tôi không nói gì nữa, cầm ly rượu nhẹ nhàng cụng ly với y.

Yên lặng uống một lúc, mặt tôi bắt đầu đỏ lên, tửu lượng kém nó vậy, uống có tí thôi đã say rồi. Vì vậy đại não của tôi mất kiểm soát, mở miệng: “Anh Nam, vai anh sao vậy?”

Khương Nam nhấp ít rượu vang đỏ, đôi mắt xinh đẹp cụp xuống, thờ ơ liếc đầu vai đang được băng lại: “Ra ngoài bàn chuyện không cẩn thận bị đụng xe thôi. Không có gì đáng lo.”

Có lẽ ứng với câu nói “Rượu vào miệng gan cũng lớn hơn”, tôi nắm chặt bàn tay ướt đẫm mồ hôi, máu nóng lên não thốt lên: “Anh Nam, anh đừng làm việc vất vả nữa, em nuôi anh!”