Người Thừa Kế

Chương 7: Đêm đó hắn không về phòng



Sao có thể!

Anh trai này nhìn cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi thôi, ba tôi trâu già gặm cỏ non à. Hơn nữa, nếu anh ta là Khương Nam thì người đẹp nhà tôi là ai?!

“Giờ cũng không còn sớm nữa, tôi phải về nhà nấu cơm, không rảnh nghe anh nói nhảm. Xin lỗi, làm ơn nhường đường.”

Tôi đẩy anh ta ra định rời đi nhưng anh ta tóm chặt lấy tay tôi không buông, tâm trạng kích động nói: “Hạ thiếu, có người bảo tôi đến tìm cậu. Tôi đợi ở đây mấy ngày rồi mới gặp được cậu.”

“Anh tìm tôi thì giờ anh thấy tôi rồi đó, vậy nhé.”

Tôi quay đầu lao khỏi ngõ, trò đùa gì vậy, bây giờ càng ngày càng có nhiều người tâm thần!

Sợ quá, lần sau phải bảo tài xế đậu xe gần khu nhà bạn cùng phòng hơn mới được.

Thấy tôi sắp chạy mất, anh trai kia bỗng hét to một cái tên với bóng lưng của tôi.

Tôi chợt dừng bước, khó tin từ từ xoay người.

Trong ánh mắt phức tạp của anh ta, tôi quay trở lại, túm lấy cổ áo anh ta: “Mẹ nó sao anh biết cái tên này?!”

Anh ta bị tôi nắm cổ áo cũng không ngọ nguậy, nhìn chằm chằm vào mắt tôi: “Chung quy cậu nên tin tôi lúc này.”

Cái tên vừa nãy anh ta hét là tên mụ của mẹ tôi.

Trừ tôi và bà nội ra thì không còn ai biết được.

“Tôi tình cờ nghe Hạ gia nhắc tới một lần, Hạ thiếu, tôi không cố ý.”

Tôi khẽ cắn răng, buông cổ áo anh ta ra, quẳng anh ta sang một bên.”Nói rõ mọi chuyện anh biết cho tôi.”

Tôi ngờ nghệch đi trên đường, tôi không hề nhớ mình lên xe kiểu gì, về nhà bằng cách nào.

Sau khi lên xe, tôi ngồi ở ghế sau, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, nghe được giọng nói khó hiểu của mình: “Chú Trần, tại sao mọi người ai cũng gọi Khương Nam là ngài vậy?”

Tài xế nghe vậy, giương mắt quan sát tôi từ kính chiếu hậu.”Vậy Hạ thiếu cho rằng chúng tôi phải gọi thế nào?”

Tôi nhếch môi.

Vốn cũng không nghĩ mình sẽ hỏi được gì từ miệng người làm trong nhà.

Buổi tối tôi bận rộn trong bếp rất lâu, hôm nay năng suất không cao lắm, đến lúc tôi làm xong một bàn thức ăn thì người hẹn ăn tối với tôi đã chờ từ lâu.

Lúc tôi giơ đũa gắp đồ ăn, hắn hỏi tôi: “Tiểu Cảnh, mu bàn tay của em sao vậy?”

Tôi đang hồn ở trên mây lúc này mới thấy trên mu bàn tay mình đỏ một phần, vội vàng dùng tay kia che lại. “À, không sao đâu không sao đâu, vừa nãy em xào rau vô tình đụng phải cái chảo nóng ấy mà.”

Hắn hơi cau mày, sau đó nói: “Ăn cơm xong bảo bác sĩ bôi thuốc cho em.”

“Ừm.”

Tôi không nhịn được nhìn hắn, há miệng, nhưng không nói được gì.

Hắn chú ý tới ánh mắt của tôi, vừa gắp đồ ăn cho tôi vừa ôn tồn bảo tôi ăn nhiều hơn một tí.

Nếu như là tôi của thường ngày có lẽ đã phấn khởi nhảy cẫng lên. Nhưng hôm nay trong lòng tôi vô cùng rối rắm, chỉ hy vọng những gì tôi thấy, tôi nghe lúc sẩm tối chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Tôi không dám hỏi hắn sự thật.

Bởi vì tôi lo lắng giây phút biết được câu trả lời, tôi sẽ là người đầu tiên không chịu nổi.

Ăn cơm tối xong, bác sĩ lên lầu bôi thuốc bỏng cho tôi, cũng dặn dò tôi mấy ngày tới nhớ chú ý đừng để vết thương bị nhiễm trùng. Tôi ngoan ngoãn gật đầu. Thật ra thì tôi đâu có yếu ớt như vậy, đàn ông con trai bị thương thì xử lý qua loa là được rồi.

Trái lại hắn rất để ý, trước khi ngủ còn tới phòng tôi cầm tay tôi lên nhìn. “Tay em rất đẹp, đừng nên để lại sẹo.”

“Anh.” Tôi không biết nên trả lời thế nào. Mặc dù giọng điệu hắn bình thản nhưng tôi nghe được sự quan tâm trong đó, cảm thấy hắn dịu dàng một cách lạ thường.

Hắn đối mặt với tôi một lát, sau đó nắm cổ tay tôi đè tôi xuống giường hôn. Đại não tôi hỗn loạn, dục vọng dễ dàng bị ngón tay đang di chuyển toàn thân tôi nhóm lên. Tôi thở hổn hển vuốt ve khuôn mặt hắn, xoay người ngồi quỳ bên eo hắn, cúi đầu trao cho hắn nụ hôn đậm sâu.

Đêm đó hắn không về phòng.

Chúng tôi giống như dã thú giao hợp với nhau, tiếng thở phì phò, rên rỉ và âm thanh cơ thể dập vào nhau “bành bạch” vang lên trong phòng rất lâu không ngừng. Tôi mê mẩn nhìn gương mặt đẫm mồ hôi của hắn trong tầm nhìn rung rung, mở rộng hai chân tiếp nhận hết lần tiến công mạnh mẽ này đến lần tiến công dữ dội khác của hắn.

Tôi lại mất tự chủ khóc trên giường, đương nhiên là sảng khoái.

Hai mắt tôi sưng vù, úp mặt vào gối khóc nức nở, hắn nắm eo tôi không ngừng đâm cây hàng nóng hừng hực vào chỗ sâu, làm tới lần thứ ba tôi thực sự không chịu nổi, đành phải cầu xin hắn tha thứ.

Để bày tỏ thành ý, tôi quỳ xuống giữa chân hắn ngậm vào. Mút cây hàng của hắn, ai ngờ nuốt vào nhả ra nửa ngày, vật đó hoàn toàn không có ý phóng xuất. Tệ hơn là miệng tôi đã tê rần nhưng hắn lại càng hăng hái hơn, trực tiếp kéo tôi dậy đem vào phòng tắm chơi từ đằng sau.

Hắn tắm rửa cho người sức cùng lực kiệt là tôi xong cũng không định rời đi.

Hắn nằm sau người tôi, đẩy hai cánh mông tôi ra, chậm rãi đẩy vật lại cứng lên vào lỗ hậu không khép vào được của tôi.

Tôi không nhịn được nhỏ giọng rên rỉ, cảm nhận được khuôn ngực trần trụi của hắn đang dán vào lưng tôi.

“Ngậm.”

Tôi đỏ mặt, nhắm mắt lại cầm ngón tay hắn, dùng giọng nói vô cùng nhỏ, thì thầm: “Anh, em thật sự rất thích anh.”

Hắn ôm tôi vào lòng từ phía sau, vùi mặt vào gáy tôi, không nhẹ không nặng cắn vào đó một cái.

Tôi rụt cổ lại, hắn quàng tay ôm chặt tôi hơn, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”

Ngày hôm sau trời chưa sáng tôi đã tỉnh dậy.

Tôi cử động nhẹ, hắn bèn mở mắt ra, lười biếng hỏi: “Dậy sớm vậy?”

“À, em và đám bạn hẹn nhau dậy sớm leo núi.”

“Sao hôm qua không thấy em nói gì?”

“Em quên.” Tôi chui ra từ khuỷu tay hắn, bò xuống giường mặc đồ lót mặc quần áo. “Anh, anh ngủ thêm lúc nữa đi.”

“Ừm.” Hắn quay người hướng về phía tôi, mỉm cười nhìn động tác của tôi: “Đi sớm về sớm, buổi tối cùng ăn cơm với nhau.”

Tôi không biết nên bày ra biểu tình nào, vô thức gật đầu. “Ừ.”

Qua một đêm, tôi quyết định đi tìm Khương Nam.

Anh ta nói ba tôi không phải là tình cờ gặp chuyện, muốn nói toàn bộ sự thật cho tôi.

Tôi không thể cứ thế đi gặp anh ta được.

Vì vậy tôi bảo tài xế chở tôi đến gần khu nhà của thằng bạn cùng phòng, nói chú tôi và thằng bạn ra ngoài chơi, khi về sẽ bảo chú tới đón tôi. Chờ tài xế lái xe đi mất, lúc này tôi mới ngoắc một chiếc xe khác, đi thẳng tới địa điểm Khương Nam nói tôi.

Tôi đi vào siêu thị lớn anh ta nói hôm qua, đi dạo vài vòng một hồi bỗng điện thoại nhận được một tin nhắn lạ.

Tôi dựa vào chỉ dẫn đi ra từ cửa hông của siêu thị, đi tiếp ba con phố. Đứng đợi trên đường một lát tôi mới để ý sáng sớm xung quanh không có ai, hơn nữa cũng không có camera.

Tôi theo bản năng nhận thấy có gì đó không đúng, đang định quay người bỗng tiếng của Khương Nam vang lên từ ngã rẽ.

“Hạ thiếu định đi đâu thế?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cau mày nhìn anh: “Chân tướng là gì, anh nói đi.”

“… Chân tướng vụ tai nạn trên biển kia là Thẩm Kiều âm mưu giết ba cậu để cướp lấy quyền lực.”

“Vì sao anh biết chuyện này?”

“Bởi vì lúc ấy tôi cũng ở trên con thuyền đó.”

“Đệt! Nếu bọn họ âm mưu giết ba tôi vậy sao có thể để lại người sống là anh?!”

“Sự thật chính là vậy, nói thật đến bây giờ chính tôi cũng không dám tin.” Khương Nam nhìn tôi chằm chằm, lạnh lùng nói: “Lúc ấy Hạ gia bảo vệ tôi, bảo tôi rời thuyền trước, Thẩm Kiều và thuộc hạ của hắn tưởng là tôi đã bỏ mạng trong trận chiến ác liệt trên biển đó. May là khả năng bơi lội của tôi tốt, cửu tử nhất sinh mới có thể trốn thoát.”

“…” Tôi kinh hãi không thôi, đầu óc rối loạn không chịu nổi.

“Có phải Thẩm Kiều bảo luật sư nói cho cậu, bảo cậu chăm sóc người tên Khương Nam đúng không?” Khương Nam cười mỉa: “Đó cũng chỉ là thăm dò cậu.”

“Được rồi. Tôi hiểu rồi.” Tôi rất muốn nói tôi chỉ là một kẻ ngoài giới, anh nói cho tôi mấy bí mật bang phái khủng bố này thì có lợi gì.

“Không biết Hạ thiếu có ý tưởng gì không?”

“Ý tưởng? Tôi không có ý tưởng.” Tôi nói thật. Chẳng lẽ anh ta mong tôi tự tay đâm Thẩm Kiều hả? Chúng ta thực tế một chút đi có được không.

“Hạ thiếu không có ý tưởng nhưng tôi có. Chỉ là phải phiền cậu phối hợp rồi.” Khương Nam nói xong, mấy tên đàn ông cường tráng xuất hiện, dưới mệnh lệnh của anh ta bắt giữ lại tôi đang định chạy trốn.

“Hạ thiếu, đắc tội.”

Tôi bó con mẹ nó tay.

Đã biết làm vậy sẽ tội tôi thì sao mấy người còn làm vậy hả!