Trần Thư cùng Tiểu Bắc sáng hôm sau dĩ nhiên đi học cùng nhau.
Điện thoại của Trần Thư reo lên, chỉ thấy cô nàng dạ dạ vâng vâng rất lễ phép rồi cúp máy.
- Sao vậy? – Tiểu Bắc tò mò.
- Minh Nguyệt học tỷ. Bảo cuối buổi sẽ xuống lớp ta bàn bạc chút cho lễ hội. Tuần sau bắt đầu rồi – thản nhiên đáp.
- Ờ... - gật gù.
"Không biết Đông Phong học tỷ có đi cùng không?"
"Á....Tiểu Bắc, mày đang nghĩ lung tung gì vậy?"
.
Đông Phong từ ngày gặp Tiểu Bắc, trong lòng hơi gợn sóng. Đúng ra là từ lúc nghe giọng hát của cô.
Hôm nay họp cán bộ hai lớp, một tuần nữa là diễn ra lễ hội. Đông Phong cũng không hiểu nổi bản thân, rõ ràng cô là không muốn đi, nhưng không hiểu sao lại vẫn đến.
Đông Phong cùng Minh Nguyệt bước vào lớp 10.3, dù sao lớp 10.3 cũng ở dưới tầng 1, như vậy cũng tiện ra về luôn.
Đông Phong lẳng lặng bước vào, đập vào mắt cô đã là nụ cười của Tiểu Bắc. Dù mặt không gợn sóng, nhưng chân hơi dừng bước, vẫn là phải vào trong.
Mặc kệ Trần Thư cùng Minh Nguyệt bàn kế hoạch tỉ mỉ, Đông Phong vẫn chỉ ngồi lẳng lặng trên ghế gần đó, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc qua phía Tiểu Bắc.
Tiểu Bắc cùng Trí Bình vui vẻ trêu nhau, thỉnh thoảng động chân động tay như hai đứa trẻ.
Trí Bình nghịch dại, một cái gọt bút màu hồng mắc lên tóc Tiểu Bắc làm mặt cô méo xệch. Liên mồm chửi rủa Trí Bình
- ỒN QUÁ! – Trần Thư gào lên.
Thanh âm im bặt.
Trí Bình luống cuống gỡ cái gọt bút tội nghiệp kia ra khỏi tóc Tiểu Bắc trong im lặng.
Mặt Tiểu Bắc nhăn nhó, phần vì đau, phần vì tức giận.
- Khéo phải cắt rồi! – Trí Bình lí nhí.
- S...sao? – hoảng hốt.
- Cắt tóc đó, dính chặt quá, không làm thế nào được – gãi gãi đầu.
- Cậu.... cậu... - tức đến đỏ mặt.
- Vậy tôi cắt nha – tay cầm sẵn cái kéo.
Tiểu Bắc không nói gì thêm nữa, nhăn nhó ngầm đồng ý. Liên mồm làu bàu, thề sẽ giết chết Trí Bình.
Cái kéo gần sát đến lọn tóc của Tiểu Bắc.
Tay Trí Bình bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy, không cho cử động thêm.
Trí Bình nhăn nhó đưa mặt sang, là Đông Phong.
Đông Phong thản nhiên, từ từ rút lưỡi kéo ra, nhẹ nhàng chạm vào lọn tóc của Tiểu Bắc.
Đông Phong chăm chú tháo từng chút tóc dính trên cái gọt bút chì.
- Xong chưa? – nóng giận.
Vừa dứt lời, một cái gọt bút chì được đặt xuống bàn Tiểu Bắc, lướt qua cô là người có mái tóc màu vàng, và người đặt xuống cũng là người đó.
Tiểu Bắc ngạc nhiên, quay xuống chỗ Trí Bình, thì hắn đã cười nhăn nhăn nhở nhở.
- Sao... sao vậy?
- Đông Phong học tỷ giúp đó – lè lưỡi.
- Sao? – kinh ngạc.
Đông Phong đi lướt qua người Minh Nguyệt, một câu lạnh lùng vang lên.
- Tôi ra ngoài đợi.
Rồi đi ra phía cửa.
Tiểu Bắc lấy bình tĩnh, liền chạy theo sau.
Đông Phong nghe tiếng bước chân, dừng lại, ngoái ra sau nhìn.
- Cảm... cảm ơn chị...! – lúng túng
- ... chuyện gì? – lạnh lùng
- đã giúp em... lấy thứ đó ra – đỏ mặt.
-... ngứa mắt thôi! Đừng hiểu lầm.
Nói rồi bước đi tiếp, kệ Tiểu Bắc đang nghệt mặt ra ở đó.
Đông Phong ra khỏi trường, tựa lưng vào cánh cửa. Tay xòe ra, mắt đưa xuống nhìn bàn tay vừa nãy giúp Tiểu Bắc.
"Mềm thật"
Khóe môi hơi cong vài giây, rồi nhanh chóng liền trở lại như cũ.
.
- Đi đâu vậy? – Trần Thư nhíu mày, hỏi ngay khi Tiểu Bắc bước vào lớp.
- À, cảm ơn Đông Phong học tỷ thôi – cười cười.
- Cảm ơn? – Minh Nguyệt khó hiểu.
- A. Chị ấy mới giúp em giải quyết chút rắc rối... do đồ chết tiệt kia gây ra – lừ mắt sang Trí Bình.
- Giúp? – Minh Nguyệt kinh ngạc.
- Vâng ạ - ngoan ngoãn gật đầu.
Minh Nguyệt im lặng một lúc, rồi rất nhanh lại nở nụ cười, quay sang bàn bạc tiếp với Trần Thư.
Xong việc, bốn người cùng nhau ra về.
- Tiểu Bắc! – Minh Nguyệt khẽ gọi.
- Dạ? – ngạc nhiên đáp.
- Thật ra, Phong rất ấm áp, không hề như vẻ bề ngoài – mỉm cười.
- Dạ? – khó hiểu.
- Không có gì, thôi chị về trước nhé! – vẫy tay chào tạm biệt ba người.
- Vâng – đồng thanh.
Tiểu Bắc nhìn theo hướng Minh Nguyệt, một cái đầu màu vang nhấp nhô sau cánh cổng trường học.
"À, Đông Phong học tỷ đang đợi Minh Nguyệt học tỷ sao" – cười nhạt.
Nghĩ rồi liền vỗ vỗ vào mặt
"Mày đang ghen tị cái gì thế Tiểu Bắc?"
- Tiểu quỷ,có nghe tôi nói gì không thế? – Trần Thư nhíu mày.
- A... chuyện gì?
- Tối nay có lẽ lại sang nhà cậu ngủ nhờ một đêm rồi. Tối chúng ta đi sắm đồ - Trần Thư thở dài nhắc lại.
- Sắm... sắm cái gì? – ngạc nhiên.
- Thì đồ cho lễ hội, cậu quên à? – nhíu mày.
- Sao... sạo lại có tôi? Mà sao lại tối nay? – khó hiểu.
- Tôi bận, không đi được, cậu đi với Trần Thư đi! – Trí Bình lè lưỡi.
- Chiều nay chúng ta cũng có việc, tối nay đi là hợp lý nhất, đi nha. Có cả Minh Nguyệt học tỷ và Đông Phong học tỷ đó – nháy mắt.
- A... Đông Phong học tỷ cũng đi sao? – giật mình.
- Phải, Minh Nguyệt học tỷ nói chắc chắn sẽ lôi được Đông Phong học tỷ đi chung mà – cười.
-Vậy... vậy cũng được – đỏ mặt.
- Ai nha, ban nãy còn giãy nảy lên mà – Trí Bình trêu chọc.
- Ai cơ – cau có.
- Không! Đúng là con gái – lè lưỡi.
- Thôi nhanh chân về nhà Tiểu Bắc ăn bữa trưa đã. Rồi chiều chúng ta còn giúp Tiểu Lang tìm bạn thân cậu ta mà – Trần Thư bá cổ hai người bên cạnh, vui vẻ lôi đi.
"Mua đồ.. đi chung với Đông Phong học tỷ sao?" – mặt vẫn đỏ.
- - -
Tác giả: Cũng muốn nhanh cho các ngươi rửa mắt. Nhưng ta xây dựng tính cách nhân vật như kia thì cũng chịu, sẽ hơi chậm chút, chậm khoảng 2-3 chương nữa. Với lại, giữa các nhân vật hiện đại, ta muốn tạo mối quan hệ giữa họ với Lang nhi thêm gắn bó. Các ngươi thông cảm nhé!