Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 82: (XK)






Xoạt xoạt!

Xoạt xoạt!

Xoẹt!

- Ơ...

- Ơ cái quái gì? Cậu đi đột nhập, mang theo bim bim làm cái gì?

Đông Phong trừng mắt nhìn Hỏa Lang, tay giựt mạnh gói bim bim về phía mình. Hỏa Lang ngơ ngác rồi bắt đầu phụng phịu.

- Tiểu Bắc...

- Này này, tôi không có đưa cho cậu nhé, là cậu lén lút mang đi giờ còn giở cái giọng đó ra sao?

- Được rồi, yên lặng!

Đông Phong cau mày ra dấu khi Hỏa Lang định mở lời cãi cố. Phía trước là nhà Từ Khang, hai tầng, khá rộng và rất rất nhiều máy quay.

- Cậu lên được đó không, chỗ đó máy quay không đến!

Đông Phong chiếu cái Laze lên ra dấu. Hỏa Lang nhìn thấy chấm đỏ nhỏ đang hơi rung rung thì hiểu ý và gật đầu.

- Được!

Hướng Đông Phong đang nhắm đến là cửa sổ phòng khách ở tầng hai, quả thật phòng này không cần an ninh nên Từ Khang không có lắp máy quay. Đông Phong nhắm vào căn phòng này cũng là hiển nhiên vô cùng.

Cộp!

Vút...!

Đông Phong trong chớp mắt đã đặt chân đến ban công tầng hai. Cô tròn mắt nhìn Hỏa Lang rồi lại nhìn xuống bên dưới. Cô không tin vào mắt nữa, vừa rồi cô quả thật là đã "bay", điều không phải ai cũng được nếm thử.

- Đông Phong cô nương!

Hỏa Lang thấy Đông Phong ngẩn người thì lay lay vai cô, Đông Phong hoàn hồn thở mạnh một cái rồi bước đến trước cửa.

Đông Phong từ từ ngồi xuống, lấy con dao nhỏ trong người ra rồi bắt đầu đưa vào khe cửa.

- Ngươi làm gì vậy?

- Yên lặng!

Đông Phong nhíu mày, chăm chú vào công việc lúc này. Hỏa Lang gãi gãi ót sau gáy, ánh mắt tò mò vô cùng nhìn từng động tác của Đông Phong.

Pặc!

- Được rồi!

Đông Phong chậm rãi đứng dậy.

- Ân... ân? Được gì?

Đông Phong lườm Hỏa Lang một khắc rồi thản nhiên nhẹ nhàng mở cửa.

- Từ giờ hết sức cẩn thận, nói ít chút, những gì không cần thiết thì bỏ đi! Hiểu không?

- Ân, hảo! Ta hiểu!

- Hiểu thì đưa gói bim bim còn lại đây, tôi nghe thấy rồi!

- Nhưng mà...

- Mang! Đây!

Đông Phong trừng mắt, Hỏa Lang cun cút nghe theo đưa gói bim bim còn lại cho cô với gương mặt nuối tiếc vô cùng. Đông Phong giật mạnh lại, đặt gói bim bim ở một góc khuất tủ quần áo rồi rón rén bước đến phía cửa ra vào.

- Alo?

- Alo, em đây! Như nào rồi?

- Tạm. Giờ em hãy hết sức chú ý lời tôi nói. Bàn phím đó, em nhấn phím enter, nó sẽ hiện lên một bảng số. Tôi đọc số nào thì em nhấn số đó rồi enter một lần nữa, em rõ chưa?

- Vâng, em hiểu rồi!

Đông Phong hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh, nhìn sang phía Hỏa Lang.

- Giờ cậu phải nghe theo chỉ thị của tôi. Trước mặt cậu sẽ có một máy quay, chúng ta chỉ có mười giây để lẳng lặng mở cửa và lẳng lặng thoát khỏi phạm vi máy quay chạm đến. Cậu hiểu không?

- À... ân! Ân?

- Thôi bỏ đi! Đi theo tôi là được, nhưng tuyệt đối là phải nhanh và khẽ!

Đông Phong thở dài bất lực quay đi, tay đã đặt ngay ngắn lên tay cầm cửa.

- Tiểu Bắc!

- Vâng!?

- 8459-10! Được chưa?

- Vâng, em nhập xong rồi!

- Tôi hô thì nhấn enter nhé!

- Vâng!

Đông Phong áp tai vào cánh cửa gỗ, hoàn toàn là yên ắng, lúc này cô lại hít sâu một hơi nữa rồi nhìn chăm chăm Hỏa Lang. Hỏa Lang giờ đã vô cùng nghiêm túc, tư thế hoàn toàn là sẵn sàng để lao ra ngoài.

- Ấn đi!

Cạch!

Hỏa Lang nhanh chóng lao vụt ra ngoài, Đông Phong cố gắng giữ dáng vẻ bình tĩnh, vừa mở cửa đã lập tức đóng cửa lại và né tầm nhìn của máy quay. Cả hai làm khá trơn chu, gần như là chỉ nghe thấy tiếng cạch nhỏ của cửa gỗ, hoàn toàn không thấy tiếng bước chân.

- Dừng lại!

Đông Phong ra dấu, Hỏa Lang ngoan ngoãn cũng dừng lại, nhìn Đông Phong chăm chăm với vẻ mặt ngơ ngác.

- Ngươi bệnh sao? Sao nhiều mồ hôi vậy?

- À... không! Không sao?

- Như nào rồi Phong? Chị ổn chứ?

- Tôi ổn, em đừng lo!

- Lang nhi sao rồi?

- À, à ta hảo. Dễ như ăn thôi ngươi đừng lo!

- Vậy tốt rồi!

Uyển Vân thở phào, quay sang nhìn Tiểu Bắc. Tiểu Bắc cũng vơi đi được nỗi lo ban nãy, vỗ vỗ ngực không ngừng.

- Gì mà dễ, giờ mới bắt đầu. Cậu đừng chủ quan, phải nghe theo tôi!

- Ân, ta vẫn nghe ngươi mà! Giờ làm gì tiếp?

Đông Phong chưa đáp vội, rón rén đi trước dẫn đường. Hỏa Lang lại lần nữa nối gót cô, cả hai đều vô cùng cẩn thận trong bước đi.

- Cậu nhìn thấy cái máy quay kia không?

Đông Phong vừa nói vừa chiếu tia Laze vào phần tường cạnh cái máy quay, Hỏa Lang ngước lên nhìn rồi gật đầu.

- Còn cái kia?

Đông Phong lại chiếu đến phần tường xa hơn, nơi có máy quay khác đang "ngự"

- Ân! Rất rõ!

- Tốt lắm! Nhưng giờ tôi và cậu chỉ có mười giây để đến đó mà không gây tiếng động mạnh.

Đông Phong lại chiếu Laze đến một chỗ xa hơn hẳn hai cái máy quay kia ra dấu cho Hỏa Lang. Hỏa Lang nhìn một lúc, rồi gật đầu nhẹ.

- Cậu hiểu đúng không, tôi cần cậu đưa tôi đến đó trong mười giây thôi. Tôi không có võ công như cậu, chạy nhanh sẽ gây tiếng động lớn. Giờ chỉ có cậu mới làm được chuyện này!

- Ân, ta hiểu!

Hỏa Lang gật lần nữa rồi tiến đến phía sau lưng Đông Phong, bám chặt lấy eo cô.

- Tiểu Bắc, giờ tôi sẽ đọc mã hai máy quay này, em ghi chính xác nhé!

- Vâng ạ!

- 8479-9-7895-3! Được không?

- Được rồi ạ!

- Được rồi, làm đi!

Hỏa Lang chỉ chờ hiệu lệnh đó,chân lập tức đạp nhẹ xuống sàn nhà, người ngả về phía trước, hoàn toàn là song song với mặt đất rồi lao vút đi như một mũi tên.

- Tốt lắm!

Đông Phong thở nhẹ khi đã được Hỏa Lang đưa đến đúng chỗ cô chỉ. Cô quan sát một lúc rồi lại vỗ vai Hỏa Lang.

- Kia là phòng Từ Khang, kiếm của cậu ở trong đó.

- Vậy mau...

- Khoang đã. Ở đó có ba máy quay. Vì thế nào cậu cũng về nhà nên không cần lo nhưng tôi vẫn ở đây, nếu tôi chẳng may vào hình sẽ đối mặt với tù tội. Vì vậy chốc nữa cậu sẽ vào đó một mình, tất nhiên là dưới sự hướng dẫn của tôi. Cậu rõ không?

- Ân, rõ rồi! Vậy giờ ta qua đó sao?

- Không. Tuy giờ là đã gần ba giờ sáng nhưng vẫn không có gì đảm bảo anh ta ngủ hay thức! Hơn nữa trước cửa phòng anh ta có một máy ghi hình.

- Vậy... phải như nào?

- Tôi chuẩn bị rồi, cậu đừng lo!

Đông Phong mỉm cười, đưa cái mic lên sát môi, bắt đầu chỉ dẫn Tiểu Bắc.

- Tiểu Bắc, làm theo đúng những gì tôi nói. Giữ chặt tổ hợp phím Ctrl, Alt và P, em sẽ thấy nó hiện ra một máy ghi hình. Em thấy không?

- Vâng, em thấy rồi! Ơ, cửa phòng này là...

- Là cửa phòng nhà anh ta, tôi đã Hack được duy nhất cái máy quay đó. Giờ em ấn chữ OK ở góc trái bên dưới đi.

- Vâng! Được rồi ạ!

- Tốt lắm!

Đông Phong nhanh chóng tiến đến phía cửa phòng Từ Khang, lấy một thanh kim loại mỏng, hơi dài rồi đưa vào lỗ khóa tay đấm cửa.

- Kĩ nghệ ngươi cao thật!

Hỏa Lang vừa nhìn vừa gật gù khen ngợi khẽ khẽ, Đông Phong không đáp, vẫn tập chung vào chuyên môn của mình.

Tách.

Một tiếng động rất khẽ truyền đến tai Đông Phong, cô từ từ đưa tay ra, mồ hôi nhễ nhại quay sang nhìn Hỏa Lang rồi gật nhẹ.

- Tôi sẽ nấp ở chỗ kia, cậu mau vào trong. Quan sát xung quanh nhìn thấy kiếm thì nói thật khẽ vào cái này. Tôi sẽ hướng dẫn tiếp. Và cầm lấy hai thứ này, chúng rất cần thiết, đừng làm rơi!

Đông Phong đưa vào tay Hỏa Lang một con dao găm và một cái USB rồi ra dấu và đi nấp. Hỏa Lang cẩn thận cất vào ngực áo rồi nhẹ nhàng mở cửa.

- Sao rồi?

Đông Phong lo lắng tăng cao khi Hỏa Lang đã vào trong phòng Từ Khang lập tức gọi nàng qua bộ liên lạc.

- Ân, ta tìm thấy Hỏa Cốt rồi, hắn ở ngay trước mắt ta! Nhưng hắn bị nhốt rồi, xung quanh còn có mấy vệt đỏ đâm xuyên khắp nơi. Giờ như thế nào?

- Bình tĩnh chút, nhìn thấy cái hộp màu xanh không?

- Đợi ta tìm đã... À có, rồi sao?

- Một cạnh của cái hộp đó có một vết kẻ hơi nhô lên, cậu tìm đi!

- Ân... Ta thấy rồi!

- Dùng dao tôi đưa rạch cái vết đấy ra đi, cắt theo đúng mấy đường kẻ tạo lên cái vết nhô đó, xong bảo tôi. Nhớ là nhẹ nhàng thôi!

- Ân!

Đông Phong thở nhẹ, bắt đầu lôi điện thoại trong người ra.

- Xong rồi, giờ sao?

- Giờ cậu cắm cái đầu bạc tôi đưa cho cậu ban nãy vào lỗ đó đi!

- Ân... xong rồi!

- Được rồi, ở đó đợi tôi!

Đông Phong mở máy, một đoạn mã dài đang được mã hóa.

"Mã PIN?"

Đông Phong mỉm cười nhanh chóng nhập mã số vào

"4728"

- Đông Phong cô nương, kì lạ lắm, mấy cái vệt đỏ này như là bị mất đi vậy!

- Tiểu Lang, cậu ngốc quá, là Phong làm nó biến mất để cậu lấy được kiếm đó!

Đông Phong khẽ cười lắc nhẹ đầu, mắt vẫn chăm chú nhìn vào màn hình mặc cho Tiểu Bắc đang giải thích cho Hỏa Lang.

"89%"

- Đông Phong cô nương, ta thấy kì lạ lắm!

Đông Phong giật mình, giọng Hỏa Lang có vẻ hơi rè chừng. Điều này khiến cô bất an vô cùng.

- Sao vậy?

- Ân... Phòng này lạnh hơn mấy phòng ở nhà ngươi, lại còn tối ôm nữa. Ta có hơi sợ!

"Lạnh sao? Anh ta không dùng máy sưởi s...."

Đông Phong mở to đồng tử, lập tức hét vào Mic.

- TIỂU LANG, MAU TRỐN ĐI! NHANH LÊN!

- Ơ...

Cộp!

Rầm!

- Phong, Phong....

- Đông Phong cô nương!

"94%"....