Ngươi Thuộc Về Ta

Chương 89: (XK)



                  

Oe oe oe...

"Phu nhân, đứa bé rất giống người, lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp"

Hỏa Lang mở mắt, trước mặt nàng là cảnh tượng mờ ảo. Nàng đang ở trong một căn phòng khá rộng, ánh nến phập phồng huyền diệu.

Trong phòng có hai nữ nhân đang vui vẻ nói chuyện. Một người nom khá mệt mỏi nhưng vẫn cố vươn người lên để nhìn gì đó từ lòng nữ nhân còn lại.

Tò mò, Hoả Lang bước đến bên cạnh hai nữ nhân kia. Nàng kinh ngạc, dường như họ không hề biết nàng đang đứng ở ngay cạnh, hay đúng hơn là không biết đến sự hiện diện của nàng.

Tầm mắt Hoả Lang dừng trên đứa bé trong lòng nữ nhân đang ngồi. Ánh mắt nàng đột nhiên dao động, tay bất giác đưa lên toan chạm vào gương mặt bầu bĩnh của đứa bé vừa mới nín khóc kia.

- Phu nhân, người định đặt tên cho đứa bé là gì đây?

Bà đỡ mỉm cười nhìn vị phu nhân kia. Cánh tay Hoả Lang đang đưa ra tự nhiên lại rụt về.

- Ta cũng đã nghĩ đến. Nhưng vẫn cứ đợi phu quân về rồi đặt danh xưng cho đứa nhỏ sau. Ta muốn cùng chàng đặt tên cho tiểu hài tử này.

Vị phu nhân mỉm cười ấm áp. Đột nhiên tim Hoả Lang đau thắt, niềm vui, hạnh phúc này không biết tại sao lại ập đến. Nàng chỉ biết, nhìn thấy vị phu nhân kia mỉm cười như vậy, nàng cũng vui sướng vô cùng mà thôi.

Nàng chăm chú nhìn ngắm kĩ gương mặt nữ nhân này. Nàng muốn nuốt trọn khoảnh khắc đẹp bây giờ, không để vọt mất một chút nào hết.

Khung cảnh bỗng tối đen. Hoả Lang giật mình, hốt hoảng vô cùng.

- Phu...phu nhân?

Nàng tự nhiên thốt ra, nàng đang lo lắng cho nữ nhân kia.

Một cái chớp mắt, một cảnh tượng khác lại mở ra. Lần này, nàng đang ở giữa một vùng đất, xung quanh là xe ngựa, quân lính bủa vây.

- Tướng quân!!! Mọi người đang đợi lệnh!

Tầm mắt Hoả Lang ngước lên nhìn mũi kiếm đang hướng thẳng lên trời. Ánh mắt dần chuyển hướng, nhìn xuống người cầm kiếm. Là một nam nhân vô cùng to lớn, oai phong. Hoả Lang nhìn thôi cũng biết, người này chính là chỉ huy của toàn bộ đám binh lính.

- TẤN CÔNG!!!

Mũi kiếm hướng thẳng về phía trước, tiếng rầm rầm của người và ngựa làm Hoả Lang giật mình, giờ nhìn lại mới nhớ ra là mình đang ở giữa chiến trường.

"Không...không kịp rồi"

Hỏa Lang mắt nhắm chặt như là mặc cho số phận an bài.

Đột nhiên tiếng vó ngựa biến mất, mấy tiếng ồn ào trên chiến trường cũng không còn. Nàng từ từ mở mắt. Giật mình nhận ra bản thân đang ở trong một căn lều khá lớn.

Khụ khụ

Tiếng ho phát ra bên trong lều, Hoả Lang lại từng bước, di chuyển nhẹ nhàng vào bên trong.

Vị tướng quân ban nãy đang nằm đây, xung quanh thân thể quấn những vải băng trắng. Hoả Lang ngỡ ngàng vô cùng, mới ban nãy người này vô cùng oai phong vậy mà giờ đây thương tích đầy mình.

"Ta đang ở đâu thế này?"

Hoả Lang nhíu mày, bất giác đồng tử dãn ra.

"Hắc Cốt... Ta ở đây... Vậy ai sẽ cản hắn?"

Hoả Lang vội vã nhìn ngó xung quanh. Nàng đang cố gắng tìm đường thoát ra khỏi nơi quái quỷ này.

- Người đâu?

Tiếng khàn khàn của nam nhân kia vọng ra, rất nhanh đã có một kẻ khẩn trương chạy vào. Người này cư nhiên lao thẳng vào người Hỏa Lang. Nàng tròn mắt kinh ngạc, không thể tin được nam nhân ban nãy lại có thể chạy xuyên qua người mình.

Nàng đưa hay bàn tay lên nhìn ngắm, hay bàn tay hơi trong, có thể nhìn được nền đất bên dưới rõ mồn một.

"Ta...vô hình với họ sao?"

Hỏa Lang kinh ngạc nhìn về phía vị tướng quân bị thương, nàng đang tiến bước đến gần người đó hơn nữa.

- Chuẩn bị xe ngựa, ta phải về rồi!

- Tướng quân, người thương thế rất nặng, chạy đường dài miệng vết thương sẽ...

Vị tướng quân kia nhìn nam tử trước mặt một khắc rồi lập tức cười lớn.

- Ha ha ha. Khi ngươi thành thân rồi ngươi sẽ hiểu cảm giác của ta thôi. Vả lại, giờ không chỉ có một mà có đến hai người chờ ta trở về.

- A, phải rồi! Phu nhân đã...

- Phải phải, ha ha ha. Ta phải về khẩn trương, danh xưng nữ nhi của ta đang đợi ta về đặt cho. Ai nha, thật là háo hức.

Hỏa Lang nhìn nam nhân kia tươi cười rạng rỡ, trong lòng lại rạo rực phấn khởi. Ít nhất là có ba người làm ngày hôm nay tạo cho nàng cái cảm giác hạnh phúc trong lòng: vị phu nhân, vị tướng quân và đứa trẻ mới lọt lòng ban nãy.

Môi Hỏa Lang tự nhiên nở nụ cười, nụ cười hồn nhiên vô cùng.

Chớp mắt một cái, lại một màu đen kịt bủa vây doanh trại. Hỏa Lang lần nữa nhìn ngó xung quanh. Khi nàng chưa định thần lại thì một khung cảnh khác xuất hiện. Lần này nàng trở lại căn phòng mà vị phu nhân kia ban nãy nằm, nhưng giờ lại trống trơn không một bóng người.

Cạch

Cửa mở, Hỏa Lang xoay người lại, là vị tướng quân, người này đang nựng một đứa trẻ với vẻ mặt hạnh phúc bất tận.

- Nữ nhi của ta, đặt tên con là gì đây, Vương Dĩnh? Hay Vương Nghiên? Ai nha, thật khó nghĩ quá. Mà không được, phải đặt tên con bằng ba chữ, vậy sẽ là Vương... Vương...

Vị tướng quân nhăn nhó chỉ để nghĩ một cái tên thích hợp cho đứa con đầu lòng của mình. Hình ảnh thật vô cùng tức cười, nhưng cũng vô cùng ấm áp.

- Ai nha, ta chịu thôi. Đợi mẫu thân con về vậy!

Vị tướng quân vỗ nhẹ cái trán rồi đặt đứa bé lên giường, một lúc sau đã thấy hai phụ tử họ ngon lành đi vào giấc ngủ.

"Vương...? Giống họ ta sao?"

Hỏa Lang nhíu mày ngờ vực, lại lần nữa, xung quanh chìm vào bóng tối và chỉ mất một cái chớp mắt để khung cảnh thay đổi.

Trước mặt Hỏa Lang là vị tướng quân ban nãy, nàng và người đó đang đứng trong cùng một căn phòng kín, tối như mực. Vị tướng quân đang loay hoay tìm kiếm gì đó trong bóng tối, thậm chí còn rất tỉ mỉ lật từng thứ một lên tìm.

- Liên Hoa, ngươi chắc tiểu hắc miêu đó ở trong này chứ!?

- Tiểu nữ chắc, thưa lão gia!

Giờ Hỏa Lang mới để ý có một nữ nhân khác cũng ở trong căn phòng này. Một nữ tử khá gầy, ánh mắt có phần sắc lẹm, nhìn không hài hòa chút nào.

Oe oe oe...

Là tiếng đứa trẻ. Nghe thấy tiếng đứa nhỏ khóc, vị tướng quân vội vã đứng dậy, toan rời khỏi căn phòng này.

Phập

Hỏa Lang chưa kịp phản ứng, khi quay ra thì nữ nhân kia đã cắm con dao vào thẳng lồng ngực của vị tướng quân.

- Liên...Liên Hoa... ngươi...

- Lão gia, người rất tốt với ta. Nhưng nhiệm vụ vẫn là nhiệm vụ. Ta xin lỗi!

Nữ tử kia rút con dao ra vứt xuống đất rồi chạy biến. Vị tướng quân cả thân thể đổ rầm xuống, Hỏa Lang run rẩy, lết từng bước tới chỗ vị tướng quân. Nàng cố gắng điểm huyệt cầm máu, nhưng lại không thể. Nàng không thể chạm vào người vị tướng quân được, nàng đưa tay đến, tay lập tức đi xuyên qua cơ thể của vị tướng quân.

- Nữ...nhi của ta...

Vị tướng quân chỉ thốt ra được một câu cụt lủn rồi nằm bất động trên nền đất, thậm chí là chết trong oan ức nên không thể nhắm nổi mắt.

Hỏa Lang bừng tỉnh, nàng nhớ đến đứa trẻ, lập tức đứng lên chạy vội ra ngoài. Khoảnh khắc nàng bước ra ngoài, khung cảnh tự nhiên lần nữa tối sầm lại. Lại thêm một cái chớp mắt nữa, nàng lại đứng ở căn phòng ban nãy, nhưng lần này, là một cảnh tượng kinh khủng khác.

Vị phu nhân đã trở về từ lúc nào, y bào đỏ tươi, tay ôm lấy tiểu hài tử nằm gối đầu lên xác vị phu quân của mình mà khóc. Hình ảnh đó, không khỏi khiến Hỏa Lang đau xót. Nước mắt nàng từ lúc nào đã lăn xuống, thậm chí còn lã chã rơi.

Bất ngờ từ đâu một đám người ập đến. Quân lính bao vây xung quanh vị phu nhân. Họ buộc tội bà, nhưng lại không có chứng cớ, cuối cùng là cả gia đình vị tướng quân đuổi bà ra khỏi nhà, kể cả đứa nhỏ họ cũng chối từ, họ nói, đứa trẻ đó là nghiệp chướng, không được sống ở nơi đây.

Hỏa Lang đi theo sau vị phu nhân không biết đã bao lâu, thời gian tự nhiên qua rất nhanh, chỉ một khắc thôi đã qua hơn chục ngày. Chứng kiến cảnh người phụ nữ tay bồng con đến gõ cửa từng nhà chỉ để người ta thương xót mà nhận nuôi đứa bé, rồi nhìn vị phu nhân đó ngồi một góc ăn từng thứ người ta ném cho để sống qua ngày không khỏi khiến Hỏa Lang đau đớn.

Hỏa Lang mơ màng bước đi, khi tập trung quan sát về phía trước thì vị phu nhân kia đã đi khuất. Nàng vội vã tìm kiếm, bất ngờ nàng dừng lại, có bóng hình ai đó quen thuộc vô cùng đang mờ mờ phía xa.

"Sư... sư phụ?"

Hỏa Lang phát hoảng, chạy thật nhanh đến bên cạnh Lý Chân. Lý Chân đang ôm chặt lấy một đứa nhỏ, bên dưới là vị phu nhân ban nãy cùng một con dao găm trước lồng ngực.

Hỏa Lang ngồi rạp xuống, run rẩy nghiêng người nhìn sang bên cạnh.

- Từ giờ ta sẽ là sư phụ của ngươi, sẽ chiếu cố tốt ngươi, ngươi có chịu không?

Đứa trẻ đột nhiên bật cười khanh khách, tim Hỏa Lang lại thêm một lần xót xa, nước mắt cứ như vậy rơi xuống. Nàng nhìn vị phu nhân kia, tay đặt lên ngực, bóp chặt cổ áo, cổ họng cứ vậy mà nghẹn ứ lại.

Bóng tối lần nữa bủa vây lấy nàng, nàng không còn nhìn thấy gì xung quanh nữa, chỉ có thể nghe được mà thôi.

"Tên ngươi sẽ là Vương Hỏa Lang"

"Hỏa Lang huynh, mau lại đây"

"Nói cho ngươi biết, ngươi, Vương Hỏa Lang, cả đời này chỉ được mình ta đánh ngươi, tuyệt đối không ai khác được phép làm ngươi đau. Ngay cả khi đó là ngươi, cũng không được phép. Ngươi rõ chưa?"

"Vương Hỏa Lang..."

"Hỏa Lang...."

"Lang nhi..."

"Vương Hỏa Lang, ta là Hỏa Cốt, từ giờ sẽ đồng hành cùng ngươi!"

Hỏa Lang bừng tỉnh, lập tức bật dậy, cả người đầy mồ hôi, không những thế còn không ngừng run rẩy. Vẫn là bao quanh nàng là bóng tối, kể cả có căng mắt nhìn thì cũng không thể thấy gì.

- Lang nhi! Con tỉnh rồi sao?

Hỏa Lang giật mình xoay người lại, từ lúc nào nàng đã lại chăn ấm đệm êm trên giường. Một gương mặt khiến nàng đau đớn đang rõ dần trước mắt, chính là vị phu nhân ban nãy.

- Ta... đang ở đâu thế này?

Hắc Cốt điên cuồng lao thẳng về phía Uyển Vân, Uyển Vân tay run rẩy cố gắng khắc thật nhanh phong ấn. Mỗi lần dao chạm lên tường là Hắc Cốt lại đau đớn khắp thân thể, lao tới được nửa đường thì hắn đột nhiên ngã rầm xuống đất, ánh mắt căm thù chĩa thẳng về phía Uyển Vân.

- Chết...chết tiệt...

Hắc Cốt cố đứng dậy, nhưng cơ thể hắn lại đổ xuống lần nữa. Lần này không phải do phong ấn kia mà chính là Tiểu Bắc chạy bán sống bán chết, lao thẳng vào người hắn.

- Toàn một lũ... ngu dốt cứng đầu!

Hắc Cốt vung kiếm lao thẳng vào người Tiểu Bắc. Tiểu Bắc kinh hãi, người thậm chí còn không thể cử động nổi.

Huỵch

Cơ thể nồng nặc mùi sát khí kia lần nữa bị đánh ngã. Trí Bình run rẩy bò dậy, tay run run đưa lên làm tư thế thủ.

- Uyển... Uyển Vân... cậu... xong chưa?

Trí Bình run cầm cập hỏi Uyển Vân. Bản thân Uyển Vân cũng đang vô cùng sợ hãi, tay trái thậm chí phải nắm chặt lấy cổ tay phải để nét chạm khắc không bị chệch hướng.

"Còn hai nét nữa thôi..."

- A!!!

Trí Bình tức khắc ngã gục xuống. Một đấm thẳng tắp, mạnh mẽ rơi vào đúng vùng bụng cậu ta, khóe môi xuất hiện máu tươi.

Uyển Vân nghe thanh âm kia run rẩy quay lại, nàng không tin nổi cảnh tượng trước mắt, từ bao giờ mọi người đã ngã gục hết, giờ chỉ còn lại mình nàng... và Hắc Cốt đang buông cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống về phía mình.

"Một nét... một nét thôi..."

Uyển Vân nhanh chóng quay người lại, run rẩy đưa con dao lên. Cả người nàng đột nhiên bị ngả về phía sau, rồi trời đất như tối sầm lại, khi bừng tỉnh thì chỉ cảm thấy đau buốt khắp sống lưng.

Hắc Cốt thản nhiên túm tóc nàng rồi ném ra xa khỏi kết giới. Hắn điên cuồng lần nữa lao đến chỗ nàng, tóm lấy cái cổ mảnh mai của nàng mà nhấc lên.

- Tiện nữ to gan lớn mật lắm. Hành hạ ta cũng ra gì đấy! Giờ ta nên làm gì ngươi đây?

Hăc Cốt trừng mắt nhìn Uyển Vân, Uyển Vân cổ bị siết chặt, cả thân thể cố vùng vẫy trong tuyệt vọng và đau đớn.

"Lang...nhi..."