Người Tìm Xác

Chương 1086



Hiệu trưởng Lưu nghe tôi hỏi vậy thì cười nói: “Trường kỹ thuật nghề không quản lý nghiêm giống trường trung học, chỉ cần học sinh không làm chuyện gì quá trớn thì trường học thường sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, 11 không2có thầy cô nào quản lý quá chặt chẽ..” Tôi gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy ông có nhớ chuyên ngành về thẩm mỹ có mấy khoa không?”

Hiệu trưởng Lưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Có hai khoa về thẩm mỹ, tôi nhớ hai5chuyên ngành này luôn được ưa chuộng, cho nên khi vừa thành lập, trường đã có hai chuyên ngành này. Hai chuyên ngành này cũng có hệ một năm và hệ hai năm, nhưng hầu hết học sinh đều chọn hệ hai năm, nếu tôi6nhớ không lầm thì đã có mười mấy khóa rồi.”

“Mỗi khóa có bao nhiêu học sinh?” Bạch Kiện hỏi.

Hiệu trưởng già nói: “Cũng có năm sáu chục người.” Tôi với Bạch Kiện vừa nghe thể thì không khỏi hít hà, đây không phải là con5số nhỏ, phạm vi như vậy cũng quá lớn. Vì vậy tôi nói: “Trong những học sinh này, có ai có người nhà đến trường tìm người, nói là không thấy con em họ đâu không?” “Thời gian quá dài, có nhiều chuyện tôi không3nhớ rõ lắm, nhưng hình như có một nam sinh họ Cổ, đúng là có người nhà đến tìm... Nhưng trường cũng không biết em học sinh này ở đâu. Bởi vì học sinh cũng đã là người trưởng | thành, muốn đi đầu trường không thể can thiệp được, cho nên sau đó không giải quyết được gì.”

Chúng tôi nghe nhắc đến học sinh họ Cổ, có khi nào đó là G trong W&G không? Chẳng lẽ cậu ta yêu đương với nữ sinh họ W? Có thể thấy hiệu trưởng Lưu cũng không nhớ được nhiều chuyện, vì vậy tôi hỏi ông ấy trong các giáo viên lúc đó thì ai nắm rõ tình hình các học sinh nhất?

Lần này, hiệu trưởng Lưu rất nhiệt tình cho chúng tôi một cái tên, đó chính là giáo viên phụ đạo tên Bạch Dương. Bởi chị ta là học sinh của hiệu trưởng Lưu nên mấy năm nay vẫn giữ liên lạc với ông.

Theo địa chỉ mà hiệu trưởng Lưu cung cấp, chúng tôi tìm được Bạch Dương ở một trường trung học dân lập, hiện chị ta đang làm chủ nhiệm giáo vụ. Khi chúng tôi nói rõ mục đích đến tìm, chủ nhiệm Bạch cũng ít nhiều ngạc nhiên, dẫu sao cũng đã là chuyện hơn hai mươi năm trước.

Theo chị ta nhớ, khi đó chị ta vừa mới tốt nghiệp, muốn vào trường học chính quy, nhưng vừa không có tiền lại vừa không có quan hệ. Cuối cùng chị ta gặp được chủ nhiệm trong một lần họp lớp, cũng chính là hiệu trưởng Lưu bây giờ, thế nên mới tới trường kỹ thuật nghề này làm giáo viên phụ đạo, coi như có thu nhập ổn định. Cũng chính vì từng có kinh nghiệm làm ở trường kỹ thuật nghề kia mấy năm, nên chị ta mới có thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng với những học sinh trường kỹ thuật nghề kia, chị ta vẫn cảm thấy rất đau đầu. Bởi vì những đứa trẻ đó cực kỳ nghịch ngợm, mặc dù trường kỹ thuật nghề không quản lý nghiêm khắc như trường bình thường nhưng vẫn có những nội quy nhà trường. Tuy nhiên, trong những học sinh này luôn có mấy đứa thích gây chuyện. Trong mấy năm làm việc, chị ta mấy lần thấy chuyện học sinh bỏ trốn, có đứa đi học vài buổi liền bỏ học, có đứa nói dối gia đình lén đi làm. Cũng phải có đến mười mấy trường hợp như vậy, sau đó cũng không xử lý được gì, nhưng về trường hợp học sinh họ Cổ mà hiệu trưởng Lưu nhắc tới, chủ nhiệm Bạch có ấn tượng khá sâu sắc...

Chị ta nhớ bạn học sinh đó tên Cổ Tiểu Bân, người cao nhưng gầy tong teo, là một học sinh học cắt tóc. Cổ Tiểu Bân khá đẹp trai, thế nên vừa tựu trường được mấy ngày thì đã có mấy nữ sinh trong lớp đánh nhau vì tranh giành cậu ta, nhờ đó mà nổi tiếng trong trường.

Sang học kì hai, Cổ Tiểu Ban thường bắt đầu nghỉ học, chủ nhiệm Bạch phát hiện vấn đề này liên tìm đến nơi trò của cậu ta để xem tình hình của Cổ Tiểu Bân. Nhưng họ cho biết, Cổ Tiểu Bân đã ra ngoài tìm việc nên không muốn đi học nữa.

Mặc dù chủ nhiệm Bạch không ít lần tìm Cổ Tiểu Bân nói chuyện, khuyên cậu ta học cho xong để còn nhận bằng tốt nghiệp, nhưng Cổ Tiểu Bân lại coi thường nói: “Bằng tốt nghiệp đó cũng chẳng đáng được mấy đồng, bây giờ các tiệm hớt tóc đều không nhận thợ nữa. Muốn học thành nghề thì phải tìm một thầy tốt, tham gia nhiều cuộc thi, giành nhiều giải thưởng, như vậy tiệm cắt tóc mới thuế mình với giá cao được.”

Cổ Tiểu Bân nói đến nỗi Bạch Dương không biết phải khuyên gì nữa, chị ta không biết phản bác người trẻ tuổi ngây thơ này ra sao, bởi vì chị ta biết những gì cậu ta nói đều là sự thật... Lần đó nói chuyện xong, chủ nhiệm Bạch lúng tùng đi về.

Sau đó Cổ Tiểu Bân không đến lớp nữa, cậu ta còn nói thẳng với Bạch Dương là mình không muốn học tiếp. Ở trường dạy nghề hàng năm vẫn hay có những học sinh như vậy, trên nguyên tắc nhà trường phải giữ học sinh lại, nhưng nếu học sinh nhất quyết không học nữa thì họ cũng đành chịu, ai bảo chân ở trên người các học sinh đấy chứ?

Nhưng khi Cổ Tiểu Bân nghỉ học được khoảng một tháng thì người nhà của cậu ta tìm tới, họ nói đã hơn một tháng nay Cổ Tiểu Bân không gọi điện thoại về nhà. Lúc này bên trường học mới biết Cổ Tiểu Bân không nói cho gia đình biết chuyện mình tự ý nghỉ học..

Mặc dù lúc đó người nhà cậu ta cũng đến quậy một trận, nhưng Cổ Tiểu Bân đã trên mười tám tuổi, cậu ta có đi học hay đi làm cũng là quyền tự do cá nhân, người làm cha mẹ cũng không thể quản được, cũng không thể hi vọng thầy cô có thể xóa vào.

Cuối cùng người nhà Cổ Tiểu Bân cũng phải ra về trong bực bội. Sau đó người nhà có liên lạc được với cậu ta hay không cũng chẳng ai rõ, dẫu sao cứ coi như liên lạc được thì người nhà cũng không báo lại với nhà trường.

Tôi nghe Bạch Dương nói thế thì hỏi chị ta: “Vậy chị có ấn tượng gì về việc Cổ Tiểu Bân có bạn gái hay chưa không?” Bạch Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thế nào đây, Cổ Tiểu Bân rất đẹp trai, cho nên ở trường có rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, càng có không ít cô gái tự xưng là người yêu của cậu ta. Nhưng nếu tôi nhớ không làm thì lúc ấy cậu ta không qua lại thân thiết với nữ sinh nào cả...”

Sau khi tôi và Bạch Kiện rời khỏi trường trung học dân lập thì rất có hứng thú với Cổ Tiểu Bân này, vì vậy Bạch Kiện cho đồng nghiệp của anh ta gọi điện bảo họ đến ngay Bộ Giáo dục để tra tìm hồ sơ của trường kỹ thuật nghề năm

đó.

Sau khi lên xe, tôi hỏi Bạch Kiện: “Anh nói xem Cổ Tiểu Bân này có phải là G không?”

Bạch Kiện lắc đầu nói: “Khó mà nói được, nhưng nếu muốn biết có phải hay không thì cũng đơn giản thôi, đó chính là tìm người nhà cậu ta hỏi thử, hoặc... trực tiếp tìm được cậu ta.” Nhưng bây giờ chỉ dựa vào cái tên Cổ Tiểu Bân mà muốn tìm được người thì đúng là mò kim đáy biển, mà những người cùng tên cùng giới tính thì lại có rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —