Người Tìm Xác

Chương 1089



Mặc dù Bạch Kiện đã nói như vậy trước, nhưng khi chúng tôi tới phòng làm việc của Vũ Khắc Bắc, anh ta vẫn lo lắng người ta mượn cớ từ chối chúng tôi. Thật may là Vũ Khắc Bắc cũng không phải kẻ kiêu ngạo, trợ lý của anh TV ta khách sáo đón tiếp chúng tôi, hơn nữa còn nói chúng tôi chờ một lát, thầy Vũ sẽ gặp chúng tôi ngay.

Lúc chúng tôi đến gặp Vũ Khắc Bắc là lúc vừa lên đèn,2trước khi chúng tôi tới, anh ta đang thảo luận về tạo hình cho bộ phim mới với một đạo diễn, nếu không phải do chúng tôi đến, đoán chừng họ còn bàn bạc đến khuya.

Lần đầu gặp Vũ Khắc Bắc, tôi cảm thấy anh ta là một người hiền lành, không kiêu ngạo chút nào, nhưng khi chúng tôi nói rõ mục đích của chuyến đi này thì anh ta có hơi bất ngờ...

Bạch Kiện rất có kỹ xảo khi lấy thông tin từ kẻ5tình nghi, anh ta không hỏi ngay chuyện tại sao Vũ Khắc Bắc lại mua lại số điện thoại kia, thậm chí cũng không hỏi về tình hình của Cổ Tiểu Bân, mà lại hỏi một số tình huống của trường nghệ năm đó, sau đó mới đột nhiên chuyển về hỏi việc của Cổ Tiểu Bân.

Nhưng Vũ Khắc Bắc cũng không có phản ứng gì lớn, thậm chí anh ta còn phải suy nghĩ một hồi mới nhớ ra học sinh mà chúng tôi nói,6anh ta nói: “Tôi có dạy đứa bé kia hơn một năm, sau đó bởi vì nó thường xuyên nghỉ học mà bị tôi phê bình... nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng nó cũng không hoàn thành việc học. Thật ra Tiểu Bân là học sinh rất có thiên phú, nếu không phải nó làm chuyện liều lĩnh như vậy, có lẽ bây giờ cũng đã thành một thợ trang điểm ưu tủ rồi...”

Bạch Kiện gật đầu nói: “Vậy sau đó anh có gặp lại Cổ5Tiểu Bân không?” Vũ Khắc Bắc bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Từ sau ngày tựu trường, tôi không nghe thấy bất kỳ tin tức gì của cậu ấy nữa.”

Bạch Kiện nghe thấy lời của Vũ Khắc Bắc thì lấy trong cặp ra một tờ giấy đưa cho anh ta nói: “Thầy Vũ, xin hỏi đây có phải số điện thoại được đăng ký dưới tên anh không...”

Sau đó vẻ mặt Vũ Khắc Bắc thoáng có chút biến hóa, tựa như ngoài ý muốn, không muốn3cảnh sát tra ra số điện thoại này. Nhưng ngay sau đó anh ta đã trở lại bình thường nói: “Đây là số tôi vẫn dùng khi còn làm việc ở trường, cho nên đối với tôi, nó có ý nghĩa kỷ niệm. Khi đó trường đóng cửa, nhưng tôi cũng đã làm việc ở đó mười mấy năm, có rất nhiều kỷ niệm, những thứ khác tôi không mang đi được, nên đến bưu cục đăng ký số này.”

Lời này của Vũ Khắc Bắc không có gì sơ hở, nhưng tôi luôn cảm thấy, việc anh ta giữ lại số điện thoại này không đơn giản như vậy... Dẫu sao lúc ấy thầy giáo trong trường không phải chỉ có mình anh ta, tại sao chỉ có mỗi anh ta là lưu luyến số điện thoại này? Tôi không giải thích được điều này. Nhưng ngay khi chúng tôi nghĩ là không có thu hoạch gì từ Vũ Khắc Bắc thì lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên tôi thấy sau lưng Vũ Khắc Bắc có một cái bóng rất mơ hồ... Tôi cả kinh, tại sao lại có âm hồn sắp biến mất đi theo Vũ Khắc Bắc chứ?

Bóng người kia như có như không, chắc là nó sắp biến mất khỏi thế gian này. Có âm hồn bởi lúc sống còn chấp niệm nên cưỡng ép ở lại trần gian này, cũng không màng chấp niệm kia là yêu hay hận, kết quả cuối cùng của họ cũng vẫn là tiêu tan theo thời gian... Dĩ nhiên, oán khí nặng được duy trì trong thời gian dài, mà nếu họ vẫn u mê không dứt ra được thì chuyện bị hồn phi phách tán là chuyện sớm muộn. Từ việc cái bóng này đã sắp biến mất, có thể thấy hẳn là nó đã đi theo Vũ Khắc Bắc rất lâu rồi.

Mặc dù bóng người kia rất mơ hồ, nhưng loáng thoáng có thể thấy đó là một nam sinh cao gầy. Nhìn dáng vẻ thì có hơi giống Cổ Tiểu Bân! Nhưng vào lúc này, tôi khó có thể kết nối với một linh hồn sắp tiêu tán, nhưng chú Lê thì có thể.

Vì vậy buổi tối hôm đó, sau khi về nhà, tôi nói lại chuyện này với chú Lê, để chú ấy tìm Vũ Khắc Bắc thử một chuyến, nói là nhìn thấy anh ta xuất hiện trên tivi, phát hiện sau lưng anh ta có âm hồn đi theo, sau đó sẽ nói cho anh ta biết một vài đặc điểm của Cổ Tiểu Bân, nếu trong lòng anh ta có quỷ, vậy chắc chắn sẽ tin lời của chủ Lê.

Lúc đầu chú Lê không tình nguyện, sợ đến cuối cùng sẽ lại giống lần đưa khách hàng của mình vào ngục trước... Nhưng sau đó tôi khuyến mãi nên chú ấy mới miễn cưỡng đồng ý.

Thật ra thì tôi chỉ muốn chú Lê đi thử thăm dò một chút ý của Vũ Khắc Bắc. Kết quả là sau khi chú Lê đưa danh thiếp của mình giao cho trợ lý của Vũ Khắc Bắc và nói rõ mục đích đến, anh ta lập tức mời chú Lê gặp mặt. Sau đó chú Lê mô tả hình dáng giống Cổ Tiểu Bân cho Vũ Khắc Bắc như theo lời tôi, dĩ nhiên cũng có một ít sự thật trong đó, ví dụ như có hồn phách đi theo Vũ Khắc Bắc rất lâu rồi, hơn nữa không lâu sau sẽ hồn phi phách tán. Nhưng nhìn trạng thái tinh thần của Vũ Khắc Bắc, xem ra âm hồn này không có ác ý gì với anh ta, ngay cả chú Lê cũng không cảm nhận được chút oán khí nào từ nó. Hơn nữa nó không có ác ý với Vũ Khắc Bắc, thậm chí có lúc còn bảo vệ anh ta.

Bởi vì lúc đầu chú Lê thấy Vũ Khắc Bắc có chú ý đến một số chi tiết, lúc chú ấy bắt tay với anh ta thì không nhìn thấy ly trà nóng trên bàn, nên dưới tình huống bình thường, chắc chắn khi Vũ Khắc Bắc đụng phải nó thì có thể bị

bỏng.

Nhưng chú Lê thấy ly trà kia nhanh chóng bị âm hồn sau lưng Vũ Khắc Bắc dời đi, mặc dù vị trí chỉ thoáng thay đổi, nhưng Vũ Khắc Bắc cũng tránh được bị trà nóng đổ vào.

Thấy sau khi chú Lê ngồi xuống, Vũ Khắc Bắc lập tức cho trợ lý tránh đi, chỉ để lại hai người nói chuyện riêng... Trước mặt chú Lê, Vũ Khắc Bắc thành thực hơn rất nhiều, anh ta thản nhiên nói có thể đó là người bạn đã qua đời nhiều năm... Anh ta hi vọng chú Lê có cách giúp bạn siêu thoát, đừng để bị hồn phi phách tán. Chú Lê cũng thành thật nói: “Âm hồn không chịu rời đi cũng bởi họ có chấp niệm quá lớn với dương gian, dẫu sao đó cũng là lựa chọn của họ, không phải tôi nói mấy câu mà họ có thể rời đi được.” Vũ Khắc bắc nghe vậy thì ảm đạm nói: “Đại sư có cách gì giúp bạn của tôi không? Tôi thực sự không đành lòng thấy bạn mình hồn phi phách tán...” Cuối cùng chú Lê nói với anh ta không phải là không có cách, nhưng sẽ phải mạo hiểm... Đó chính là phải biết bát tự của người đó, sau đó buổi tối làm pháp sự, ngưng tụ hồn phách lại thành hình, sau đó hỏi xem anh ta có nguyện vọng gì chưa thực hiện không? Đến lúc đó giúp anh ta hoàn thành chấp niệm trong lòng, sau đó đưa anh ta lên đường luân hồi thì sẽ không đến nỗi rơi vào kết cục hồn phi phách tán.
— QUẢNG CÁO —