Người Tìm Xác

Chương 1102



Bây giờ con người đều sống và làm việc theo pháp luật, cho nên chúng tôi có tìm được thì cũng không thể làm gì Lương Phi, nhưng chỉ cần không phạm pháp thì chắc chắn sẽ có cách xử lý hắn! Tôi gọi điện thoại cho chú họ, hỏi chú một số cách để giải quyết tình huống này...

Dù sao lần trước lúc gặp Lương Phi chú họ2cũng ở đó, cho nên tôi lập tức bấm máy gọi cho chú. Nhưng tiếc là không liên lạc được, điện thoại cứ báo đang ngoài vùng phủ sóng.

Tôi đang buồn bực không hiểu chú họ lại chui vào ngóc ngách nào trong núi nữa. Không phải lần trước chú đã đồng ý giữ liên lạc liên tục hay sao? Vậy mà giờ có việc lại không liên lạc5được.

Cũng may là trong lúc tôi đang hoang mang thì chú họ đã gọi lại, chú nói mình vừa lái xe qua đường hầm nên không liên lạc được. Tiếp đó chú hỏi tôi có việc gì không, khuya thế này mà còn gọi điện? Tôi thấy chú hỏi vậy thì vội vàng kể chuyện của Lương Phi cho chú nghe, chú yên lặng một lúc rồi nói: “Giờ6chú đang xử lý chút việc ở Hắc Long Giang, tạm thời không về ngay được, hai ngày nữa xong việc chủ sẽ về. Chú biết Lương Phi muốn làm gì, thế nhưng hắn không biết trên người cháu có ấn tỏa hồn nên chắc chắn tạm thời hắn sẽ không làm gì được.”

Cuối cùng chú họ nhắn lại một câu “Thỉnh thoảng gửi định vị cho chú”, sau5đó vội cúp máy. Chắc là chú đang có chuyện gấp, nếu không đối với tính cách của chú ấy thì sẽ không để hai ngày nữa mới trở về. Đêm hôm đó sau khi trở lại nhà chú Lê, chú tính toán một lúc rồi nói tối ngày kia có giờ tốt nhất, thích hợp để Viên Lỗi sử dụng “Đồng tử dẫn đường”. Tôi gọi hẹn với3Viện Mục Dã, xác định thời gian vào tối ngày kia. Trong thời gian này chúng tôi cũng phải chuẩn bị thật tốt, không thể để Lương Phi trốn thoát một lần nữa!

Đương nhiên, tôi cũng gọi điện báo cho Bạch Kiện để anh ta cho tôi mượn tiểu Viên vài ngày, chờ khi xong việc sẽ trả lại. Bạch Kiện hỏi tôi có cần anh ta qua giúp nữa không, tôi cười từ chối: “Anh là chất bảo hiểm cuối cùng của tụi tôi, nếu đến lúc cần tới anh thì chứng tỏ tụi tôi đã không chống đỡ nổi.”

Không phải là tôi muốn khách sáo với Bạch Kiện, dù sao không đến lúc khẩn cấp cũng thật sự không thích hợp gọi cảnh sát, nếu trong phạm vi năng lực mà chúng tôi có thể lặng lẽ giải quyết là tốt nhất, dù sao làm to chuyện này lên cũng chẳng tốt cho ai cả...

Hai ngày sau, chúng tôi làm theo kế hoạch để Viên Mục Dã dắt Viên Lỗi đến nhà chú Lê, chú Lê viết ngày sinh tháng đẻ của cha con họ Vu và ba người nhà họ Tôn lên lá bùa rồi đốt, ánh mắt Viên Lỗi lóe lên một luồng sáng, sau đó nhanh chóng đi ra cửa. Dĩ nhiên chúng tôi phải theo sát phía sau, đi thẳng theo hướng phía Tây.

Nhưng Viên Lỗi bay, còn chúng tôi lại dùng hai chân để chạy, mấy người trẻ như chúng tôi còn đỡ, đáng thương cho chú Lê tay già chân mỏi đuổi theo không kịp! Cuối cùng đành phải để Viên Mục Dã đi trước đuổi theo Viên Lỗi, ba chúng tôi lái xe đi theo sau.

Không ngờ Lương Phi lại trốn xa đến thế, địa điểm Viên Mục Dã gửi định vị cho tôi vậy mà lại ở trong một ngôi làng ở ngoại thành... Lúc chúng tôi chạy đến nơi, Viên Mục Dã đã chờ sẵn ở cửa thôn, trông cậu ta mặt không đỏ tim không đập mạnh, thể lực tuyệt đối đạt chuẩn!

Tôi nhìn xung quanh không thấy Viên Lỗi đâu, bèn hỏi cậu ta: “Em trai cậu đâu?”

Viên Mục Dã chỉ vào trong thôn nói: “Đồng tử dẫn đường không thể dừng lại, cho nên nó đi vào trước rồi, tôi đứng ở đây chờ mọi người.”

Tôi nghe vậy thì có hơi lo lắng cho sự an toàn của Viên Lỗi, dù sao Lương Phi cũng là một kẻ rất lợi hại, nếu để hắn phát hiện cậu ta thì phiền phức. Chúng tôi lập tức dừng xe ở một chỗ kín đáo, sau đó nhanh chóng tiến vào thôn.

May mà lúc tìm được Viên Lỗi, cậu ta liên tục đi lòng vòng quanh một ngôi nhà, giống như muốn đi vào mà lại bị thứ gì đó ngăn lại. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cậu ta chỉ vào ngôi nhà này rồi nói: “Một hồn phách của Tôn Nghĩa ở trong đó, còn những cái khác thì không có.”

Viên Mục Dã thấy thế thì gọi Viên Lỗi về trước, nhỡ đâu lát nữa có gì nguy hiểm thì lại không bảo vệ cậu ta được. Ánh sáng trong mắt Viên Lỗi biến mất, thành thật chui vào dây chuyền đang đeo trước ngực anh trai mình. Thấy Viên Lỗi bình yên vô sự, lúc này tôi mới bỏ được lo lắng trong lòng, chuyển sang quan sát ngôi nhà nhỏ trước mặt cẩn thận... Từ bên ngoài nhìn vào, đây chỉ là một ngôi nhà ở vùng quê bình thường, thỉnh thoảng bên trong có tiếng gà vịt kêu. Thế nhưng chúng tôi đều có thể nhìn thấy được, phần không trung phía trên ngôi nhà có một luồng âm khí lờ mờ bay lượn, mặc dù người ở bên trong đã cố gắng giấu đi, nhưng đối với những “cao nhân” như chúng tôi thì nhìn thoáng qua là đã phát hiện được... Mặc dù chúng tôi đã nghĩ rất nhiều cách để tiến vào trong sân, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn cách văn minh nhất, đó chính là gõ cửa. Ai ngờ gõ một lúc lâu mà bên trong cũng không có một chút tiếng động nào, chẳng lẽ hắn biết chúng tôi đến nên không dám mở cửa? Tôi nhăn nhó nói: “Đang muốn lịch sự đi gõ cửa, vậy mà không có cơ hội rồi...” Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất nhảy vào trong kiểm tra trước, sau đó anh ta quay lại nói với chúng tôi: “Bên trong không có ai...Nhưng một hồn một phách của Tôn Nghĩa vẫn ở đó.” Nghe Đinh Nhất nói vậy, trong lòng mọi người đều trầm xuống, đêm hôm khuya khoắt Lương Phi không ở nhà đi ngủ, chẳng lẽ lại đi thu thập tàn hồn? Không còn cách nào khác, chúng tôi đành chờ Lương Phi về ở cửa thôn, bởi vì hắn rất gian xảo, rất khó đoán được sau khi về đến nhà, hắn có thể phát hiện ra chúng tôi đã từng tới đây hay không. Đến lúc đó chỉ sợ kẻ luôn luôn cảnh giác như hắn sẽ lại chạy trốn mất... Chẳng lẽ chúng tôi phải để Viên Lỗi lại dùng “Đồng tử dẫn đường” một lần nữa hay sao? Chúng tôi đành chui hết vào xe, tắt hết đèn, kiên nhẫn chờ Lương Phi trở về. Nằm chờ để bắt người là chuyện thường ngày của Viện Mục Dã, cho nên cậu ta vẫn luôn rất tỉnh táo, tôi thì không quen cho nên chỉ một lúc sau bắt đầu buồn ngủ. Nhưng trong lúc tôi đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên bị ai đẩy một cái, tôi giật mình tỉnh lại nhìn đằng trước, ở cửa thôn có một bóng người còng lưng đang bước nhanh về phía chúng tôi... “Đây là... Lương Phi?” Tôi hơi nghi ngờ hỏi. Cũng không thể trách được tại sao tôi lại hỏi như vậy, trong ấn tượng của mình, Lương Phi vốn là một gã đàn ông có dáng đứng thẳng tắp, sao mới hai năm không gặp mà trông đã thế này? Ai ngờ trong lúc tôi đang bồn chồn thì bóng người kia dường như cảm giác được có người nhìn chằm chằm mình, hắn đột nhiên dừng lại... Xem ra chúng tôi cũng không cần phải nấp nữa, người ta đã phát hiện ra rồi.
— QUẢNG CÁO —