Người Tìm Xác

Chương 1106



Tôi dở khóc dở cười nói với hắn: “Thật ra thân thể tao đâu có khỏe, mấy ngày trước đi xét nghiệm còn thấy gan nhiễm mỡ. Hay là mày đổi người khác đi, mấy hôm nay tạo còn thấy hoa mắt chóng mặt, nhỡ đâu có bệnh nan y

thì lại gây vạ2cho mày!” Nhưng Lương Phi lại nói với giọng bất cần: “Không sao, có bệnh tật gì cũng tốt hơn nhiều so với thân thể hiện giờ của tao!” Thật ra tôi nói chuyện trên trời dưới đất với hắn nãy giờ, chủ yếu là để kéo dài thời gian, mặc dù tôi5biết Lương Phi không thể cướp cơ thể của mình, nhưng không có nghĩa khi hắn biết sự thật lại thẹn quá hóa giận... Mặc dù trên người tôi có ấn tỏa hôn, nhưng nhỡ đâu hắn nghĩ quẩn, phải lấy mạng đối mạng với tôi thì sao? Giờ chỉ hi vọng chú6họ có thể đến kịp, tranh thủ trước lúc thằng cha này nổi điên... Nếu không có trời mới biết hắn còn làm ra chuyện

Đương nhiên, tôi cũng không thể ngồi không chờ chết! Dù sao Lương Phi cũng đã bệnh gần chết, nếu muốn đánh nhau, sức chiến đấu bằng không đấu5với bệnh sắp chết, biết đâu lại thắng được?

Lương Phi nhìn đồng hồ, sau đó từ từ tiến về phía tôi: “Đã đến giờ rồi, mày cũng nên rời khỏi cơ thể này đi, nhưng yên tâm đi, tao sẽ không để mày quá đau đớn đâu, chỉ trong nháy mắt thôi...” Lương3Phi lấy ra một chiếc túi nhỏ, mở từng hàng kim châm thẳng tắp... Hắn rút một một cây kim nhỏ ra rồi nói: “Lát nữa tao sẽ dùng kim châm bức ba hồn bảy vía của mày ra khỏi cơ thể, mày không cần sợ, tạo thử rồi, không đau đâu...”

Tối cười lạnh, bố mày không phải thằng ngu, chẳng nhẽ đứng yên đây cho mày đâm chắc? Nghĩ thế nên tôi nhảy sang một bên và nói: “Vậy mày tự trục xuất hồn phách của mình ra trước đi! Để tạo xem có không đau thật không?”

Lương Phi nhìn, giống như chế giễu tôi đang phí công vô ích, tôi thì chẳng quan tâm, chỉ ngó xung quanh rồi cầm một cái chổi lên làm vũ khí, chuẩn bị tấn công Lương Phi đang đi về phía mình...

Nhưng tôi không ngờ tới là, mặc dù trông Lương Phi có vẻ bệnh tật, vậy mà khi tôi vừa cầm chiếc chổi thì chớp mắt Lương Phi đã đi đến trước mặt, đâm chiếc kim đang cầm trong tay vào cổ của tôi.

Tôi cảm thấy người cứng đờ, không cử động được nữa. Đến lúc này tôi mới phát hiện, thật ra Lương Phi cũng không yếu đuối như vẻ bề ngoài, từ động tác vừa rồi hắn thể hiện, đừng nói là tôi, ngay cả Viên Mục Dã cũng không phải đối thủ.

Mặc dù không thể cử động, nhưng miệng lại có thể nói, tôi thấy hắn chuẩn bị đâm kim thứ hai thì hô to: “Từ từ... Đợi chút! Trước khi mày đâm tao, hãy nói cho tao biết, bạn của tao sao rồi? Tao cho mày biết! Cậu ta là cảnh sát, mày mà giết cậu ta, tao đảm bảo mày có đoạt được thân thể tao thì cũng sẽ bị truy nã khắp nơi, mày hãy suy nghĩ cho kỹ đi...” Không ngờ tay Lương Phi chẳng ngừng lại chút nào, rất nhanh đâm ra kim thứ hai, nhưng cũng thật giống như hắn nói, chẳng thấy đau tí nào... Hoặc là cơ thể tôi hiện giờ chẳng có chút cảm giác nào. Lương Phi cũng nói: “Sắp chết đến nơi còn lo lắng cho sự an toàn của người khác, mày ngu thật hay giả vờ thế? Yên tâm, chẳng qua tao chỉ làm bạn mày ngất đi thôi, thằng đó chỉ dùng làm mồi câu cá, hiện giờ tao đã câu được con cá lớn, tự nhiên sẽ thả mồi câu... Mà xong việc tạo sẽ thay mày đi cứu nó, thế nào? Kế hoạch của tao quá tuyệt vời đúng không?” Tôi gật đầu nói: “Đúng là rất tuyệt vời, đến lúc đó mày chỉ cần nói với người khác, trong lúc hai chúng ta đánh nhau, Lương Phi đột nhiên phát bệnh mà chết! Mày có thể đường hoàng dùng cơ thể tao, trải nghiệm cuộc sống của tao, đúng không?”

Lương Phi đâm cây kim thứ ba xong, quay ra khen tôi: “May cũng đâu có ngu? Nhưng yên tâm đi, chờ tao đạt được cuộc sống của mày, tao sẽ quý trọng nó, đến lúc đó tao có thể thay đổi cách sống mà...” Mặc dù tôi làm mọi cách để hấp dẫn sự chú ý của Lương Phi, thế nhưng tay của hắn chưa từng dừng lại, tôi cũng lười lên tiếng, để tùy hắn đâm tiếp! Chỉ hi vọng chú họ và mọi người có thể nhanh đến cứu tôi, nếu không thân thể này để lại bệnh kín gì đó thì toi. Mới đầu Lương Phi rất tự tin, một kim lại một kim, nhưng khi hắn đâm đến kim thứ bảy thì sắc mặt cũng trở nên khó coi, giống như nghi ngờ tại sao tôi vẫn chưa xuất hiện tình trạng như hắn dự tính.

Đến cuối tôi thấy tay cầm kim của Lương Phi cũng phát run, liên tục lẩm bẩm: “Làm sao có thể: Người bình thường đến kim thứ năm đã hồn lìa khỏi xác rồi, giờ đã đến tận kim thứ mười...”

Tôi thở dài bảo hắn: “Tao khuyên mày đừng phí công nữa, mày rút kim ra đi, tao sẽ nói cho mày biết tại sao lại như thế.” Lương Phi cười lạnh nói: “Mày nghĩ tao ngu hả? Giờ mà rút kim ra thì phí công lắm! Tao cũng không tin đầm đủ mười ba kim mà hồn mày còn chưa lìa khỏi xác?” Tôi cười khổ, mày có đâm một trăm ba mươi ba cái kim nữa thì hồn tao vẫn ở nguyên đó mà không xê dịch đi đâu nổi! Đương nhiên tôi cũng không thể nói sự thật, nhỡ đâu thằng này đâm tôi thành con nhím thì làm sao bây giờ? Cuối cùng Lương Phi vẫn đảm đủ mười ba kim, nhưng khi hắn nhìn thấy tôi trừ việc không thể cử động ra thì chẳng có thêm phản ứng nào, cũng đứng ngốc luôn... Thế là tôi tiếp tục khuyên: “Mày vẫn là rút mấy cây kim này ra đi, sau đó tao sẽ nói cho mày biết đây là chuyện gì...”

Nhưng Lương Phi không thèm nghe tôi nói, chỉ liên tục nhìn tới nhìn lui trên người tôi... Đến khi hắn phát hiện ấn tỏa hồn dưới cổ tôi!

“Không thể nào! Sao mày lại có dấu ấn này? Đây không phải... ấn tỏa hồn sao?” Lương Phi ngạc nhiên thốt lên. Tôi gật đầu nói: “Đúng rồi! Chính là ấn tỏa hồn, nhắc tới thứ này, tao còn phải cảm ơn mày đấy, nếu như không có mày, tao cũng không cần phải in cái ấn quỷ quái này lên cổ đâu!” Nhưng Lương Phi cũng không quan tâm tới in dấu lên kiểu gì, ngược lại lo lắng quan hệ của tôi với Hắc Bạch Vô Thường: “Mày... Mày với họ... có quen biết nhau?” Lúc này đến lượt tôi lên mặt, thế là tôi đắc ý nói: “Quen chứ... Còn rất quen là đằng khác, lần trước suýt nữa bị mày hại chết, chính họ đã cứu tao đấy!” Nói đến đây, tôi đột nhiên đổi giọng: “Lương Phi, thật ra mày có thể sống đến giờ, là bởi vì tao không muốn giết mày... hiểu không?”

Lương Phi ngạc nhiên nhìn tôi, yết hầu của hắn giật giật, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở mồm thế nào...
— QUẢNG CÁO —