Người Tìm Xác

Chương 1108



Nghe thấy thế, Đinh Nhất cười lạnh nói: “Tao cũng không phải là cảnh sát!” Anh ta nói xong thì lật cái túi vải nhỏ cắm đầy kim bạc trên người Lương Phi, rồi rút bừa ra một cây trong đó và đâm vào cổ Lương Phi.

Thật ra là Đinh Nhất đâm lung tung thôi, vốn không ghim kim dựa theo vị trí ở trên cổ tôi, nhưng dù2vậy vẫn dọa cho Lương Phi sợ hãi, liên tục hét lên: “Hồn phách của tạo vừa mới vá xong, mày không thể đâm lung tung như vậy được...”

Hẳn chưa dứt lời, Đinh Nhất vừa nghe hắn nói vậy lại rút ra một cây kim bạc nữa đâm xuống và nói: “Không sao đâu, tao thư giãn linh hồn cho mày...”

Đáng tiếc Đinh Nhật không có tài năng trong5lĩnh vực châm cứu. Mặc dù đã dùng hết sạch tất cả kim bạc trong túi vải của Lương Phi, nhưng Lương Phi vẫn di chuyển được, trái lại miệng thì liên tục gào thét chửi bậy. Chú Lê nghe thấy mà phiền lòng, bảo Đinh Nhất đừng đâm nữa, trước tiên cứ trói hắn lại rồi ném sang một bên đi, tránh để hắn thừa dịp chúng tôi6không chuẩn bị lại lén làm trò quỷ gì đó!!

Trong khoảng thời gian chờ đợi chú họ này, tôi khá khó chịu... Mặc dù đã không còn cảm giác muốn hộc máu ra nữa, nhưng cơ thể lại dần dần chuyển từ ấm sang lạnh, dường như máu trong người đều muốn động cả lại.

Khi chú họ cát bụi dặm trường chạy tới, nhìn thấy tạo hình của tôi5cũng sửng sốt, đặc biệt là khi biết được tôi đã giục Đinh Nhất rút một kim ra, chú ấy tức đến độ liên tục lắc đầu nói: “IQ như cháu sao còn sống được đến bây giờ thể hå?”

Tôi cười khổ: “Chú họ ơi! Bây giờ cháu đã đủ thê thảm rồi, có phải chú nên nhanh chóng giúp cháu rút hết những cây kim này ra hay3không?!” Nghe vậy, chú họ quan sát kim châm ở trên cổ tôi trước, sau đó lạnh lùng nhìn Lương Phi chỉ còn lại một nửa hơi thở đang nằm liệt ở góc tường và nói: “Tên này đúng là có chút tài, mười ba kim dẫn hồn dùng rất thành thạo, chỉ tiếc quá mức cố chấp, giữ lại sớm muộn gì cũng là một môi họa...

Lúc này Đinh Nhất lại nói cho chú họ vị trí cây kim vừa rồi đã nhổ kia, chú họ nhìn rồi nói: “Không đáng ngại, chỉ làm máu của nó chảy ngược một chút, chỉ cần đừng rút sai mười một kim sau là được.”

Tối tốt bụng nhắc nhở chú họ: “Chú họ, là mười hai kim, chú nói thiểu một kim rồi...”

Chú họ tức giận nói: “Chỉ có cháu biết để chắc? Chú không biết còn mười hai kim chưa nhổ chắc? Chú nói là mười một kim còn lại không thể rút sai! Lúc trước cháu giục Đinh Nhất nhổ mất một kim kia là sai trình tự, như vậy tất nhiên sẽ còn có một cây cùng cặp với nó cũng chỉ có thể đã sai thì sai theo luôn...”

Vừa nghe thế, mặt tôi như khóc tang: “Nếu vậy tức là cháu còn phải phun một búng máu nữa ạ?” “Không sao đâu, tuổi này của cháu đang là lúc trẻ trung đầy nhựa sống, coi như hiến máu nhân đạo đi!” Chú họ nói lấy lệ. Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà! Cho dù tôi trẻ trung đầy nhựa sống, nhưng máu này cũng đâu phải tự nhiên mà có! Xem ra lần này trở về, tôi phải bồi bổ một phen mới được... Khi tôi đang miên man suy nghĩ thì chú họ đã bắt đầu ra tay rút kim

Chú ấy vừa rút kim vừa nói với tôi: “Trình tự rút mười ba kim dẫn hồn này trái ngược với trình tự đâm kim, nếu nhổ lung tung, tất nhiên sẽ dẫn đến huyết khí chảy ngược.”

Cuối cùng cũng giống như lời chú họ nói, khi chú ấy rút đến cây kim thứ chín, tôi lại cảm thấy lồng ngực cuộn trào... Có điều cũng may dù ngoài miệng chú họ nói như vậy, nhưng trên thực tế vẫn đau lòng cho tôi. Khi tôi sắp sửa phun ra máu, chú ấy đã đâm một kim bịt kín mạch môn của tôi, coi như ngăn không để búng máu kia phun ra.

Khi chú họ rút cây kim cuối cùng, tôi lập tức xụi lơ, nếu không nhờ Đinh Nhất đỡ lấy, đoán chừng giờ này tình trạng của tôi cũng giống như Lương Phi rồi. Ngay khi Đinh Nhất và Viên Mục Dã thuận khí cho tôi thì Lương Phi ở dưới đất đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ đau đớn...

Chú họ đi sang xem sơ qua, rồi tiện tay đâm nguyên một cây kim bạc vào trong cơ thể của Lương Phi, chúng tôi nhìn thấy đểu giật mình không thôi! Nhưng khi cây kim bạc này đâm vào hoàn toàn, Lương Phi cũng yên tĩnh lại ngay lập tức, không còn đau đớn không chịu nổi như vừa rồi nữa.

Mới đầu đúng là tôi lo lắng một kim của chú họ có khi nào lấy đi mạng nhỏ của Lương Phi hay không, nhưng tôi nhanh chóng phát hiện, sắc mặt của Lương Phi khá hơn trước rất nhiều... Vì thế tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thực ra đến lúc này, tôi cũng không lo lắng đến sự sống chết của Lương Phi nữa, nhưng hắn ta chết kiểu gì thì kiều, nhưng không thể chết trong tay chúng tôi được.

Khi chúng tôi rời khỏi nhà Lương Phi thì trời đã sáng tỏ, trên dưới toàn thân tôi vẫn không có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho Viên Mục Dã và Đinh Nhất đỡ đi ra. Nếu không phải lúc ấy chẳng còn chút sức lực nào, chắc chắn tôi phải đá cho Lương Phi một phát.

Trước khi chúng tôi đi, chú họ nói riêng với Lương Phi mấy câu. Đối phương nghe xong thì mặt mày tái nhợt, nửa câu cũng không thốt thành lời... Sau này chú họ nói cho tôi biết, cây kim bạc mà chủ ghim vào cơ thể Lương Phi có thể tạm thời giữ được mạng của hắn, nhưng nếu một ngày kia cây kim đó rời khỏi cơ thể, đó chính là lúc hắn bỏ mạng! Tới lúc ấy dù có là đại là thần tiên cũng không cứu nổi.

Tôi biết chú họ đang uy hiếp Lương Phi một cách trần trụi, chỉ cần hắn không dây dưa với chúng tôi nữa, tất nhiên chú họ cũng sẽ không lấy kim bạc trong cơ thể hắn ra. Nhưng một khi hắn vẫn không dứt, vậy mạng nhỏ của hắn cũng đã đến hồi cuối rồi.

Sau đó chú họ còn nói thêm, cách lừa quỷ sai của tên này này rất cao siêu. Nếu lúc trước chú ấy có thể nghĩ ra cách ấy, có lẽ giờ này chú cũng sẽ không trở thành tội phạm truy nã quan trọng của Hắc Bạch Vô Thường.

Có điều cũng may mắn là, lão Hắc và lão Bạch sự việc này bị bên trên biết sẽ trách tội xuống, cho nên vẫn luôn dối trên lừa dưới. Loại chuyện nói dối này, thời gian càng dài thì tội lỗi càng lớn! Cho nên chỉ cần chú họ không phá thủng trời thì Âm Ti cũng sẽ không tìm bắt chú một cách trắng trợn.

Chú họ trước kia không chịu ở lại thêm dù một ngày, ấy thế mà lần này phá lệ ở nhà tôi tận một tuần. Đương nhiên, một tuần này cũng đã giày vò tôi thê thảm, mỗi ngày đều phải uống thuốc đông y “đen không thấy đáy” mà chú ấy nấu, đúng là khổ không nói nổi mà! Nhưng chú họ lại nói đây là thuốc bổ khí huyết, bắt buộc phải uống!

Tuy rằng tôi cũng không biết chú họ cho mình uống linh đan diệu dược gì, nhưng mà một tuần sau, quả nhiên tôi cảm thấy tinh thần sảng khoái, tình trạng tay chân mềm nhũn lúc trước cũng một đi không trở lại.

Mặc dù thuốc do chú họ nâu, nhưng bốc thuốc lại do Đinh Nhất đi. Vì thế tôi bèn thăm dò Đinh Nhất đây đều là những vị thuốc đông y gì, nếu lợi hại như vậy, không phải là phương thuốc thượng cổ gì chứ?!

Kết quả Đinh Nhất lại nói với vẻ kỳ quặc: “Hiệu quả đúng là rất tốt, nhưng tôi vẫn khuyên cậu đừng tò mò hỏi thăm là công thức gì, nếu không chắc chắn cậu sẽ hối hận đấy...” Vốn dĩ tôi cảm thấy thuốc này dù có ly kỳ cổ quái thế nào thì đơn giản chỉ là một ít sâu độc kiến rắn thôi. Nhưng bây giờ nghe lời này của Đinh Nhất rõ ràng không đơn giản như vậy. Có điều anh ta không nói thì thôi, tôi tự đi hỏi chủ họ vậy.
— QUẢNG CÁO —