Người Tìm Xác

Chương 1303



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con gái mà, tụ họp với nhau vốn đã thích kể mấy chuyện ma quỷ, vì thế đề nghị này nhanh chóng có người phụ họa, sau đó để Vương Tuy Hinh và một đồng nghiệp khác của chị ta mời trước.

Cách thức hầu như không khác biệt là mấy với cách mời bút tiên được truyền miệng mấy năm nay. Chỉ là chuẩn bị một tờ giấy trắng, viết mấy chữ to Đường Tống Nguyễn Minh Thanh ở hàng đầu tiên, sau đó lại viết một vài từ ngữ cố định, ví dụ như phải hay không phải, nam hay nữ, tốt hay không tốt, còn có mấy chữ số từ 1 đến 0, thậm chí còn thêm cả 26 chữ cái tiếng Anh...

Tóm lại2chính là viết lên trên tờ giấy trắng những chữ đó, rồi Vương Tuy Hinh và đồng nghiệp của chị ta đan tay vào nhau, kẹp một cây bút chì ở giữa bàn tay hai người, sau đó đặt hờ trên giấy, miệng lẩm nhẩm: “Kiếp trước ơi kiếp trước ta là kiếp này của mi, nếu muốn nối duyên với ta, xin hãy vẽ vòng tròn trên giấy...” Dù sao cũng chỉ là vài kiểu cách mời bút tiên cũ kỹ.

Sau khi nhóm Vương Tuy Hinh làm xong hết, chị ta cảm thấy cây bút chì trong tay mình bắt đầu từ từ chuyển động... Mới đầu chị ta còn tưởng rằng là tay của đồng nghiệp chuyển động, nhưng mà đồng nghiệp lại nói8mình căn bản không dùng sức gì cả?! Lúc ấy Vương Tuy Hinh thấy bút đã chuyển động rồi, cho nên chị ta bắt đầu hỏi vấn đề thứ nhất. Để xác minh bút tiên có biết những thường thức cơ bản nhất hay không, ngay từ đầu đa phần Vương Tuy Hinh đều hỏi những vấn đề rất dễ trả lời, ví dụ như “ta là nam hay là nữ... vân vân.

Sau khi có được đáp án khiến tất cả mọi người đều rất hài lòng, Vương Tuy Hinh bắt đầu hỏi về chuyện thi cử ngày mai: “bút tiên ơi bút tiên, giáo viên giám thị ngày mai của ta là nam hay nữ?” Vương Tuy Hinh vừa dứt lời, bút chì trong tay2hai người chuyển ngay đến chữ “Nam” và không ngừng vẽ vòng tròn. Tiếp theo chị ta lại hỏi: “Ngày mai giám thị có nghiệm không?” Nhưng lần này có thể là do trên tờ giấy trắng không viết chữ nghiệm và không nghiêm, cho nên bút chì chỉ không ngừng vẽ vòng tròn ở trên giấy. Lúc sau, đồng nghiệp Vương Tuy Hinh cũng hỏi mấy vấn đề giống như vậy, bút chì trong tay họ đều cho một vài đáp án chẳng biết đúng sai... Đến cuối cùng, Vương Tuy Hinh hỏi một vấn đề khiến chị ta đến bây giờ vẫn cảm thấy hết sức hối hận, đó chính là chị ta đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Mi có2thể giúp ta thi qua hết cả bốn môn không?” Bởi vì trên giấy cũng không viết chữ “Có thể” và “Không thể”, cho nên sau khi bút chì trong tay Vương Tuy Hinh xoay vô số vòng, cuối cùng trượt tới bên trên chữ “Phải”. Mặc dù Vương Tuy Hinh cũng không biết đáp án này có ý nghĩa gì, nhưng khi đó chị ta coi như là bút tiên đã đồng ý với mình. Sau đó bọn họ đều không còn vấn đề gì nữa, hai người bắt đầu niệm thần chú tiễn bút tiên đi.

Đối với Vương Tuy Hinh, đây vốn dĩ chỉ là một trò chơi nhỏ, chơi đùa xong họ cũng không xem là chuyện thật, trời sáng liền đến địa6điểm dự thi. Nhưng điều khiển chị ta không ngờ tới là, mấy vấn đề lúc ấy họ hỏi bát tiên cái nào cũng đều đúng hết cả!

Đương nhiên, trong đó vốn đã có khả năng tồn tại sự trùng hợp nào đó, dù sao vấn đề như là nam hay nữ vốn dĩ có xác suất trúng 50%, cho nên kể cả đúng hết cũng không phải chuyện quá hiểm lạ. Tuy nhiên nhóm Vương Tuy Hinh lại cảm thấy chắc chắn là bút tiên hiển linh, vì thế vào ban đêm họ lại mời bút tiên một lần nữa. Lúc này đây họ không hỏi những vấn đề về kỳ thi, ngược lại đặt hết tất cả vấn đề vào bản thân bút tiên.

Lần này vẫn là Vương Tuy Hinh hỏi trước, chị ta hỏi bút tiên là nam hay là nữ? Bút chì trong tay họ rất nhanh vẽ vòng tròn trên chữ nữ. Tiếp theo chị ta lại hỏi năm nay bút tiên bao nhiêu tuổi, bút chì trong tay họ lại trượt tới trên hai con số 4 và 9.

Vương Tuy Hinh thấy bút tiên nói năm nay mình 49 tuổi, chị ta càng thêm tò mò, bởi vì trước đây nghe một vài người bạn chơi bút tiên từng kể, bút tiên họ mời về đều nói mình đã mấy trăm tuổi, không phải người triều Thanh thì là người triều Minh... Nhưng bút tiên do bản thân mời đến sao mới 49 tuổi thế? Không phải là nói bớt đi một số 0 chứ?

Có điều Vương Tuy Hinh vẫn cảm thấy bút tiên đó nhất định là một vị tiên, cho nên chị ta cũng không nghĩ đến chiều hướng khác, đến tận sau khi kỳ thi kết thúc hoàn toàn, lúc bọn họ ngồi xe buýt về nhà, đồng nghiệp của Vương Tụy Hinh lại đột nhiên cất tiếng kêu, sau đó nói với vẻ mặt lo lắng: “Hỏng rồi, chúng ta quên đốt tờ giấy mời bút tiên đi rồi!” Vương Tuy Hinh nghe xong vẫn chẳng hề để ý: “Trời, quên thì quên thôi... Đây đâu phải chuyện to tát gì đâu!” Đồng nghiệp của chị ta lại hơi sợ hãi nói: “Nhưng mà lần cuối cùng mời bút tiên xong phải đốt tờ giấy kia đi.”

“Không đốt thì sẽ bị làm sao?” Vương Tuy Hinh hỏi ngược lại. Đồng nghiệp lắc đầu nói mình cũng không biết, nhưng mà tất cả mọi người đều bảo cuối cùng phải đốt thứ kia đi mới được... Vốn dĩ việc này qua cũng đã qua rồi, Vương Tuy Hinh cũng không để nó trong lòng, về nhà rồi nên làm gì thì làm đó. Ai ngờ hai tháng sau thành tích gửi về, Vương Tuy Hinh và đồng nghiệp kia đều kỳ tích vượt qua bốn môn! Điều này ít nhiều khiển Vương Tuy Hinh thầm giật mình, hơn nữa chị ta thử dò thành tích của mình, lại còn tất cả đều cao một cách đáng sợ! Đừng nói để tự chị ta thi, dù là mở sách cho chị ta chép cũng không chép được điểm cao như vậy!

Đến lúc này Vương Tuy Hinh mới bắt đầu nghi ngờ có thể nào là bút tiên kia giúp họ hay không? Nhưng khi chị ta đang mừng thầm trong bụng, ác mộng lại bắt đầu... Bắt đầu từ ngày chị ta biết thành tích, mỗi tối Vương Tuy Hinh đều nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ quặc. Lúc đầu chỉ mơ thấy một vài đoạn ngắn rất mơ hồ, tuy rằng không có liên hệ gì quá lớn, nhưng những đoạn ngắn đó dường như đều có liên quan đến kỳ thi.

Sau đó giấc mơ lặp lại ngày càng nhiều, Vương Tuy Hinh phát hiện khung cảnh trong mơ cực kỳ giống gian nhà nghỉ mà họ ở hai tháng trước... Nhưng rốt cuộc đây chỉ là giấc mơ, mặc dù luôn lặp đi lặp lại, nhưng Vương Tụy Hinh vẫn chưa từng nhắc tới với người khác.

Cho đến một ngày chị ta đang đi làm ở trường học, đột nhiên nghe nói đồng nghiệp lần trước chơi bút tiên cùng mình đã xảy ra chuyện! Lúc qua đường cô ta bị chiếc ô tô đang lao tới cán chết! Sau đó khi tham dự lễ tang của người đồng nghiệp này, người nhà cô ta nói cho Vương Tuy Hinh biết: “Trước khi xảy ra chuyện cô ấy luôn nhắc đi nhắc lại là mình thường xuyên nằm mơ thấy cùng một giấc mơ, nói là có liên quan đến kỳ thi...”
— QUẢNG CÁO —