Người Tìm Xác

Chương 1305



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhưng tại sao bà ta phải hại chết đồng nghiệp của tôi chứ?” Vương Tuy Hinh hoảng sợ nói.

Chú Lê lại lắc đầu đáp: “Bây giờ vẫn chưa thể chứng minh cái chết của đồng nghiệp có liên quan đến chuyện này. Cho dù là có... cũng có thể là bởi chính cô ta sợ hãi, nên tinh thần hoảng hốt mới xảy ra chuyện, không phải là ý muốn chủ quan của Hoàng Nguyệt Phần muốn hại chết cô ta.”

Vương Tụy Hinh nghe xong thì nói với vẻ như đưa đám: “Đại sư, bây giờ tôi nên làm gì đây? Thật sự tôi không muốn bị giấc mơ này quấy rầy tiếp nữa, vì nó thật sự là quá chân thực! Chân thực đến mức làm tôi cho rằng bản thân mình không kịp2đến kỳ thi thật ấy. Nhưng thực tế là tôi đã không cần phải tham gia thi cử nữa mà!”

Chú Lê ngẫm nghĩ rồi nói: “Xem ra nếu muốn giải quyết hoàn toàn việc này, nhất định phải tìm được nguyên nhân của sự việc, cũng chính là Hoàng Nguyệt Phân rốt cuộc ở đâu? Chỉ có tìm được thi thể của bà ta mang về chôn cất đàng hoàng, mới có thể khiến bà ta vĩnh viễn không quấn lấy cô nữa. Đến lúc đó tự nhiên cô sẽ không lặp lại giấc mơ kia.”

Nhưng kỳ thật, trước mắt, hiểu biết của chúng tôi về Hoàng Nguyệt Phân rất hạn chế, trừ việc biết bà ta là một giáo viên, mất tích vào mười sáu năm trước, bất hoà với người nhà, cộng thêm8mãi vẫn không tìm thấy người ra, chẳng còn gì khác... Từ giấc mơ của Vương Tuy Hinh, không khó nhận ra, Hoàng Nguyệt Phân rất coi trọng kỳ thi lần này. Tâm trạng của bà ta và đám người trẻ tuổi Vương Tuy Hinh năm đó không giống nhau, bà ta càng để ý kỳ thi lần này có thể mang lại lợi ích trực tiếp cho mình nhiều hơn hay không. Cho nên so với người khác, bà ta càng thêm lo lắng về kỳ thi này hơn.

Có điều sự thật chứng minh, có một số việc càng để ý, càng lo lắng, ngược lại sẽ càng dễ gây lỗi. Qua giấc mơ của Vương Tuy Hinh chúng tôi biết được, vì lý do sức khỏe nên Hoàng Nguyệt Phần cuối cùng không2vào được trường thi, mà toàn bộ giấc mơ của Vương Tuy Hinh cũng đều quay chung quanh việc bà ta đi thi.

Như vậy có một vấn đề là, cảnh trong mơ của Vương Tuy Hinh có mấy phần là thật mấy phần là giả đây? Nếu tất cả đều là thật, nói cách khác chắc hẳn là sau khi Hoàng Nguyệt Phân không vào được trường thi lúc sau mới ra chuyện này. Trên thực tế, năm xưa đây cũng chẳng phải vụ án khó khăn gì cho cam, nhưng không biết ngay lúc đó tại sao cảnh sát vẫn không điều tra ra tung tích của Hoàng Nguyệt Phân? Hay là trong tình huống người nhà cũng không đi tìm nên cảnh sát càng không tận tâm tìm kiếm!? Có điều muốn tìm2một người trong biển người mênh mông cũng không phải chuyện đơn giản, đặc biệt là trong hoàn cảnh đã qua mười mấy năm thế này thì càng khó...

Từ cảnh trong mơ mà Vương Tuy Hinh miêu tả, kỳ thật chuyện này đáng lẽ cũng không phức tạp. Sở dĩ mãi vẫn không tìm thấy người, nguyên nhân chủ yếu chắc là do mấy năm nay tình trạng “sống không thấy người chết không xác” trên cả nước thật sự quá nhiều! Nếu chỉ bởi vì dân cư mất tích, hơn nữa còn là một người trưởng thành, cảnh sát chắc sẽ không quá để bụng tìm kiếm.

Thêm nữa, năm đó cả nước vừa mới bắt đầu phổ biến máy camera giám sát, cho nên không phải mọi khu vực của thành phố đều được6lắp đặt. Tuy nói rằng vụ việc xảy ra ở khu vực gần nhà ga với dòng người đông đảo, nhưng đã qua mười sáu năm, muốn điều tra được những camera giám sát năm đó gần như chỉ có “xuyên không” về quá khứ mới được. Chẳng qua, nếu Vương Tuy Hinh đã tìm đến chú Lê, chúng tôi nhất định phải nghĩ cách giúp chị ta giải quyết dứt chuyện này. Hơn nữa tôi cũng tin tưởng bằng bản lĩnh của chú Lê, loại bỏ ác mộng của chị ta mấy năm nay chắc chẳng phải việc khó gì.

Vì thể vào ban đêm, chúng tôi đến nhà Vương Tuy Hinh, quan sát tình trạng sau khi chị ta ngủ dưới sự chứng kiến của chồng chị ta. Phải nói con người của chồng Vương Tuy Hinh rất tốt, vị doanh nhân trẻ tuổi này cũng hết sức ủng hộ vợ anh ta đi tìm chúng tôi trợ giúp.

Nói theo lời của chồng Vương Tuy Hinh thì: “Bất kể giấc mơ này của Tiểu Hinh là tâm ma của cô ấy cũng được, hay là thực sự có thứ quấn lấy cô ấy cũng thế, chỉ cần có thể khiến cô ấy tin tưởng chuyện này có thể giải quyết... Vậy là được rồi.”

Hàm ý của anh ta chính là, tôi không quan tâm mấy thứ nguy hiểm đó của các cậu là thật hay giả, chỉ cần có thể loại bỏ tâm ma của vợ tôi là được. Trên thực tế, trước đây chúng tôi cũng gặp một vài người không tin thuyết huyền học, nhưng bởi vì không giải thích được bằng con đường khoa học, nên coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa, mới tìm đến chúng tôi thử xem thế nào.

Tuy nhiên chúng tôi cũng chẳng quan tâm anh tin thật hay là tin giả, dù sao trả tiền là được! Tất nhiên, chúng tôi chắc chắn cũng sẽ làm việc bằng lương tâm, có ma đuổi ma, không ma cũng sẽ xoa dịu làm yên lòng người bị kinh so.

Mà buổi tối hôm đó, tình trạng của Vương Tuy Hinh mà chúng tôi nhìn thấy lại có phần khác biệt. Sau khi Vương Tuy Hinh ngủ say, cho dù là chủ Lê hay tôi đều không phát hiện bất kỳ âm hồn nào tới gần... Chỉ thấy chị ta đi vào giấc ngủ, sau đó mí mắt không ngừng giản giật, rõ ràng là đại não của chị ta vẫn đang hoạt động ở cường độ cao, cũng chính là đang nằm mơ.

Chúng tôi nhanh chóng nhìn thấy nét mặt của Vương Tuy Hinh bắt đầu trở nên hơi lo âu, trán còn dần dần toát mồ hôi, đây là trạng thái khi người ta vô cùng sốt ruột mới có thể biểu hiện ra.

Lúc này chồng của Vương Tuy Hinh ở một bên nói: “Từ lúc tôi quen cô ấy, cô ấy vẫn luôn bị giấc mơ này quấy rầy. Chính là bởi sợ đi khám bác sĩ tâm lý sẽ bị chụp mũ mắc bệnh thần kinh, cho nên Tiểu Hinh vẫn đều kháng cự việc đi khám bác sĩ. Sau này khi chúng tôi quen nhau không lâu, tôi cổ vũ cô ấy đi Thượng Hải, bởi vì ở đó tôi có một người bạn thân mở phòng khám tâm lý. Tôi hi vọng cô ấy có thể đối mặt với chính mình và đi tư vấn tâm lý một lần... Tại vì từ đầu tới cuối tôi đều cho rằng giấc mơ này của Tiểu Hinh hoàn toàn là bởi chuyện ngoài ý muốn của người đồng nghiệp cùng chơi bút tiên với cô ấy trước đây gây ra.”

“Thế sau đó có đi không?” Tôi khẽ truy hỏi.

Chồng của Vương Tuy Hinh gật đầu đáp: “Đi thì đi rồi, nhưng người bạn kia của tôi lại nói vấn đề của Tiểu Hinh hơi khó giải quyết, bởi vì cậu ta nhờ thôi miên Tiểu Hình nền phát hiện, thật ra cô ấy có một đoạn ký ức không thuộc về chính mình. Mà theo ý nghĩa không truyền thống là bởi sợ hãi mà sinh ra chứng hoang tưởng.”

“Một đoạn ký ức của người khác?” Tôi nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, chính là một đoạn ký ức thuộc về Hoàng Nguyệt Phân...” Chồng của Vương Tuy Hinh nói hết sức chắc chắn.
— QUẢNG CÁO —