Người Tìm Xác

Chương 178: Bố ngoại tình



Tìm xung quanh phòng nhưng không cảm giác được gì, tôi quay sang hỏi bà Nghê: “Bà có biết bình thường cô Nghê Văn Sảng thích nhất cái gì không?”

Bà Nghê nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc trước Tiểu Sảng rất thích những con thú bông này, nhưng sau này lớn lên con bé rất ít khi nói với chúng tôi biết mình thích gì, nếu phải nói ra một thứ thì chắc là chơi game chăng?”

Tôi khóc không ra nước mắt, sao bây giờ nhiều người thích mấy thứ giả lập như vậy chứ? Xem ra tôi cũng không trông cậy được vào bà Nghê rồi, chỉ có thể tự đi tìm thôi.

Xin phép bà Nghê xong, tôi bắt đầu sờ vào vài thứ ở trong phòng, nhưng đại đa số đều không có tác dụng gì. Ngờ đâu khi mở một ngăn tủ ra, tôi nhìn thấy một két sắt có khóa nho nhỏ màu hồng bên trong. Lúc chạm khẽ vào nó, một số hình ảnh truyền từ đầu ngón tay vào não tôi…

Cô gái trẻ này đã không còn sống nữa, mặc dù công việc chính của tôi là tìm thi thể của người chết, nhưng thật ra, tôi vẫn luôn hi vọng họ vẫn còn sống.

Két sắt màu hồng này là món quà ngài Nghê tặng cho Nghê Văn Sảng vào sinh nhật năm 13 tuổi, dùng để cất giữ một số thứ bí mật nho nhỏ của cô bé. Vì cách một tầng két sắt, nên tôi không cảm giác được quá nhiều, trong đó nhất định vẫn còn một thứ rất quan trọng!

Tôi quay sang hỏi bà Nghê: “Cái két này có thể mở được không ạ?”

Nhưng bà Nghê lại lắc đầu: “Chỉ có Tiểu Sảng biết mật mã thôi, tôi không biết!”

“Vật tôi muốn tìm đang ở trong đó, bà có thể gọi ngài Nghê đến đây được không, để ông ấy nghĩ cách mở nó ra!”

Ngài Nghê tới ngay, tuy không biết mật mã của chiếc két này, nhưng dù sao nó cũng chỉ là đồ chơi của trẻ con, nên ông ấy tìm sách hướng dẫn và phát hiện, chỉ cần mở chốt khóa an toàn ở dưới cái két là được.

Đừng thấy đây chỉ là một chiếc két đồng thôi, thật ra nó rất nặng, cuối cùng tôi và Đinh Nhất phải kéo nó ra khỏi ngăn tủ, sau đó ngài Nghê nằm sấp xuống mới tìm được chốt an toàn ở phía dưới.

Tôi nhìn bên trong, có một quyển nhật ký và vài món đồ chơi của con gái không biết tên. Nhưng thứ có giá trị nhất không phải là những thứ này, mà là một hộp đĩa CD. Dù chưa biết nội dung bên trong, nhưng tôi chắc đây chính là thứ quan trọng nhất của Nghê Văn Sảng.

Khi cầm hộp CD lên, tôi nhận ra đây là một đoạn phim ghi lại những hình ảnh khi gia đình ba người bọn họ ở cùng nhau. Lúc đó Nghê Văn Sảng rất đáng yêu, cũng rất nghe lời. Cô bé chính là cô gái ngoan ngoãn trong mắt các giáo viên và bố mẹ, nhưng đến năm 15 tuổi thì tất cả đều thay đổi…

Cô bé Nghê Văn Sảng luôn luôn nghe lời bắt đầu trốn học, lên mạng chơi game, suốt ngày suốt đêm không về nhà. Tính tình của mẹ cô bé khá hiền nên không quản lý được con gái, mà bà cũng không thể hiểu được, vì sao một đứa trẻ ngoan ngoãn lại trở nên như vậy?

Về phần ngài Nghê thì càng không nói được, bởi vì chính ông ấy cũng hiểu rõ lý do con gái biến thành dáng vẻ như hôm nay, tất cả đều do mình!

Thì ra vào nửa năm trước, Nghê Văn Sảng đi dự sinh nhật với bạn bè cùng lớp, thì vô tình bắt gặp ngài Nghê đang đi thuê phòng với bồ. Lúc ấy Nghê Văn Sảng sợ ngây người, cô bé không thể tin được hình ảnh trước mặt mình là sự thật!

Ngài Nghê đã kết hôn sắp được 20 năm, ông cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình đi ngoại tình. Nhưng có một số thứ người ta nghĩ là một chuyện, nhưng lúc làm lại là một chuyện khác.

Khi ngài Nghê phát hiện con gái trong sảnh của khách sạn thì mới sực nhớ, lúc sáng cô bé có nói hôm nay sẽ đến khách sạn để dự sinh nhật của bạn học.

Cô bé nhìn thấy ông ấy thì quay đầu chạy mất, dù đã đuổi theo ngay, nhưng Nghê Văn Sảng vẫn nhanh chân hơn, lên xe taxi bỏ đi!

Từ đó về sau, thái độ của cô bé với ông hoàn toàn thay đổi, không còn thân thiết gọi bố ơi bố à như trước đây nữa, thậm chí còn không buồn nhìn ông một cái. Đi một ngày đàng học một sàng khôn, dù Nghê Văn Sảng vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng cô bé cũng hiểu không thể nói chuyện này cho mẹ mình biết được.

Đương nhiên, đó không phải vì cô bé muốn đứng cùng phe với bố, mà vì cô không muốn làm tổn thương đến người mẹ đáng thương của mình. Nếu để mẹ biết chuyện mà đau lòng khổ sở, thì thà để bà ấy cứ sống mà không biết gì thì hơn.

Về sau, tính cách của Nghê Văn Sảng ngày càng quái đản, dù ngài Nghê rất tức giận, nhưng cũng biết tất cả đều do mình đi ngoại tình nên mới tạo thành như vậy, nên ông ấy không còn mặt mũi nào trách mắng con gái.

Mãi cho đến lần này, Nghê Văn Sảng trộm mấy chục nghìn tệ để mua máy game, khiến mẹ Nghê tức giận, nên bà ấy mới để chồng nhốt con gái trong nhà mấy ngày, cách ly con bé với trò chơi điện tử, rồi thả nó ra sau.

Nhưng chẳng ai ngờ, mới thả ra ngày đầu tiên cô bé đã chạy mất, mà hôm đó còn là sinh nhật của Nghê Văn Sảng, cô bé còn chưa kịp ăn bánh sinh nhật nữa.

Cậu trai đón cô bé ngoài cửa hàng tên A Vĩ, là một thanh niên lêu lổng mà Nghê Văn Sảng quen được ở quán net. A Vĩ đón cô bé xong thì cả hai lên xe máy phóng ra vùng ngoại thành.

Tất cả những ký ức đến đây là kết thúc, tôi biết được cậu trai đón cô bé đi tên là A Vĩ, còn hai người họ đi đâu thì chịu.

Nói thật, mỗi lần cảm nhận những tàn hồn này đều như đang quay xổ số ấy. May mắn thì có thể biết ngay vị trí của họ, còn xui xẻo thì chỉ cảm giác được một đoạn kí ức thôi. Dù sao thì đây chỉ là tàn hồn, cơ hội để có thể cảm giác được toàn bộ ký ức của họ là rất hiếm…

Lấy lại tinh thần xong, tôi liếc nhìn ngài Nghê. Dù biết tiếp tục lừa gạt bà Nghê là không đúng, nhưng tôi thật sự không muốn bí mật này do chính mình nói ra. Dù sao thì khi còn sống, Nghê Văn Sảng đã rất cẩn thận bảo vệ mẹ mình, không muốn bà bị tổn thương. Nếu bây giờ tôi nói ra, bị chuyện con gái đã chết và chồng ngoại tình đả kích cùng một lúc, tôi sợ là bà sẽ nghĩ quẩn.

Nghĩ tới đây, tôi đưa ý kiến muốn mang hộp CD này về nghiên cứu, dùng xong sẽ trả lại. Bà Nghê vội nói không có vấn đề gì. Sau đó tôi lại nói với ngài Nghê rằng, hi vọng ông ấy có thể cùng chúng tôi quay lại cửa hàng đồ thể thao kia.

Rời khỏi biệt thự nhà họ Nghê, nhìn đôi mắt bà Nghê tràn đầy hi vọng, tôi cảm thấy rất không thoải mái. Thật không biết mai sau, có một ngày bà ấy biết hết sự thật, thì sẽ đối mặt với cuộc sống này như thế nào.

Cả đường đi tôi không nói gì, vẫn luôn im lặng nhìn ra cửa sổ. Thực ra gia đình họ có thể tránh khỏi bi kịch này, nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi. Cho đến khi xe tới cửa hàng kia, chúng tôi tìm một quán cà phê ngồi. Tôi nói với hai người họ về những ký ức của Nghê Văn Sảng mà mình nhìn thấy…

Khi nói đến đoạn Nghê Văn Sảng tận mắt nhìn thấy bố mình ngoại tình, mới trở thành đứa trẻ phản nghịch, thì sắc mặt của ngài Nghê rất khổ sở. Cuối cùng tôi nói cho ông biết, lý do tôi muốn để ông ấy đưa chúng tôi tới cửa hàng, là vì hi vọng có thể lấy được ảnh chụp màn hình qua camera giám sát. Sau đó chúng tôi có thể đến mấy quán net mà Nghê Văn Sảng thường tới để hỏi thăm, nếu những quán net này có quen thì chắc chắn cậu ta chính là khách quen ở nơi đó.
— QUẢNG CÁO —