Người Tìm Xác

Chương 191: Gặp tuyết lở



Đúng là gà cùng một mẹ lại hoài đá nhau. Người ta thường nói leo núi là một cái gương có thể phóng đại nhược điểm của tính người một cách vô hạn, hồn phách thì không như thế sao? Sự không cam lòng và hối hận trước khi chết khiến họ không ngừng quanh quẩn trên núi tuyết, chắn đường những lữ khách mà mình gặp được.

Đây cũng chính là điều mọi người thường nói lúc leo đỉnh Everest, rằng leo lên đỉnh núi không phải thành công cuối cùng, mà thành tựu thật sự là có thể an toàn xuống núi. Biết bao nhiêu người đang truy tìm giấc mộng trở về của bản thân…

Lúc này chú Lê cất la bàn đi, sau đó lấy một tờ bùa vàng trên người ra, ấn vào không trung, rồi lẩm bẩm mấy câu, nói với chúng tôi: “Họ cũng đều là người đáng thương. Tôi tin lúc đầu họ chỉ mong có người đưa thi thể mình xuống núi, nhưng qua từng lần thất vọng, oán hận càng lúc càng lớn, cuối cùng thành ra như bây giờ.”

“Mong rằng nhóm Tống Ba không gặp phải những thứ này…” Hoắc Trường Lâm lầm bầm.

Lúc này tuyết rơi dày hơn, gió thổi vào mặt cũng như dao cắt. Đa Cát đề nghị chúng tôi vẫn nên đi xuống, cứ đi tiếp thế này thì đường càng lúc càng khó đi.

Cuối cùng vẫn là Hoắc Trường Lâm chốt quyết định xuống núi. Anh ta nói rằng bản thân có thể đến đây tìm anh trai đã là rất thỏa mãn rồi.

Đường về cũng không thoải mái là bao, lúc nào cũng phải đề phòng dưới chân, chỉ sợ trượt một cái sẽ lăn xuống núi. Đa Cát nói với chúng tôi, tình trạng đường bây giờ vẫn chưa thấm vào đâu. Họ từng dẫn một đoàn người leo đỉnh Everest từ phía Nepal, lộ trình ở bên đó có một dòng sông băng nổi tiếng mang tên Khumpu.

Độ kinh khủng ở đó tuyệt đối không phải là điều mà người bình thường có thể tưởng tượng được. Dẫn đường bên đó chủ yếu là người Sherpa, bọn họ quanh năm đi lại dẫn đường và gánh củi trên dãy núi Himalaya. Nhưng dù vậy, hằng năm vẫn có không ít người Sherpa chết trên dòng sông băng Khumpu, chỉ nhiêu đó cũng đủ nói rõ sự đáng sợ của dòng sông này…

Tôi thầm thấy may mắn vì mình không phải vượt qua dòng sông băng kinh khủng đó. Nhưng vừa nghĩ đến mục đích lần này, lòng tôi lại lạnh lẽo. Không biết năm đó Hoắc Trường Tùng đã xảy ra chuyện gì ở đây?! Trước khi đến, tôi vẫn đầy tự tin, nhưng bây giờ, đừng nói là tìm được di thể của Hoắc Trường Tùng, chỉ riêng việc có thể an toàn xuống núi không đã là một vấn đề rồi!

Lúc này, gió càng thổi càng mạnh, rất khó để nhìn được rõ mọi thứ quá 5m. Cứ đi xuống như thế chỉ e sẽ càng nguy hiểm, vì thế Đa Cát đề nghị chúng tôi nên tìm một chỗ để tránh gió nghỉ ngơi trước, đợi gió nhỏ đi rồi mới tiếp tục xuống.

Đương nhiên chúng tôi nghe theo người dẫn đường rồi, dù sao Đa Cát cũng là người có quyền lên tiếng nhất trong nhóm lúc này. Nhưng không ngờ Hoắc Trường Lâm lại không đồng ý, anh ta lo không biết gió tuyết bao giờ mới ngừng, nếu chúng tôi tùy tiện nghỉ ngơi tại chỗ thì có thể sẽ bị chết cóng…

Ngay lúc chúng tôi vẫn còn bàn nhau xem nên đi tiếp hay ở lại, thì chợt nghe thấy tiếng rầm rầm trên đầu. Đa Cát ngẩng lên nhìn, biến sắc: “Không xong rồi, có tuyết lở! Mọi người mau cùng tôi chạy lên chỗ cao, tuyệt đối đừng chạy xuống, người không chạy được nhanh hơn tuyết đâu!”

Tôi nghe xong thì ngây như phỗng, tuyết lở?! Ngay lúc hốt hoảng, tôi cảm thấy đất rung chuyển dữ dội, cũng may có Đinh Nhất bên cạnh đẩy: “Mau chạy đi, đừng đứng sững ra đó!”

Lúc này tôi mới hoàn hồn, chạy theo Đa Cát lên chỗ cao, cũng đâu còn thời gian nghĩ đến cái gì mà hoa mắt chóng mặt hay khó thở nữa. Tôi dùng cả chân và tay chạy lên trên, gần như là nín thở đuổi theo họ, chỉ sợ sẽ bất cẩn rơi xuống.

Nhưng có một điều vẫn khiến tôi rất an tâm, là Đinh Nhất vẫn luôn chạy sau. Tôi biết anh ta sẽ không để tôi chạy cuối cùng.

Ngay sau đó, tôi chợt nghe thấy âm thanh như tiếng xe lửa đang chạy xuống chỗ mình, may là động tác của chúng tôi nhanh, lên được một dốc núi khác. Khi quay lại nhìn thì thấy tuyết trên núi ùn ùn đổ xuống như lũ, nghiền nát hết những thứ mà nó đổ qua.

Tuy bây giờ tôi chạy đến nỗi phổi sắp nổ, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi không thôi, nghĩ có nên chạy xa chút nữa cho an toàn không? Đa Cát nhìn về chỗ xa ở trên cao, tuyết bên trên hình như đã ổn định lại, nhưng anh ta vẫn không dám tự tiện đến xem.

“Phải… phải làm thế nào bây giờ? Đường… đường cũng không có nữa!” Tôi thở không ra hơi, hỏi.

Chú Lê cũng nghĩ mà sợ, liên tục nói may mà mọi người chạy nhanh. Nhưng Đa Cát lại nói không phải chúng tôi chạy nhanh, mà là tuyết lở đến chỗ chúng tôi đã giảm tốc rồi. Bây giờ anh ta chỉ lo cho nhóm Tống Ba, chắc họ ở ngay trung tâm tuyết lở.

Lúc này, Đinh Nhất đột nhiên đến chỗ tuyết đọng thành tấn như đang tìm gì đó. Tôi lo lắng nói khẽ với anh ta: “Mau quay lại đi, bây giờ vẫn còn nguy hiểm…”

Đinh Nhất không để ý đến tôi, chỉ nhanh chóng tìm kiếm trong tuyết. Đột nhiên, tay anh ta như tóm được thứ gì đó rồi kéo một chút, là một cái ba lô.

Sau khi mấy chúng tôi mở ba lô ra thì thấy bên trong có giấy chứng nhận và bình dưỡng khí. Lúc tôi nhìn thấy ảnh chụp trên giấy chứng nhận thì sợ ngây người! Nếu tôi nhớ không nhầm, chủ nhân của chiếc ba lô này hình như là thành viên trong nhóm Tống Ba.

Mọi người im lặng, xem ra Đa Cát nói đúng, nhóm Tống Ba đã bất hạnh gặp phải tuyết lở rồi.

Hoắc Trường Lâm vốc một vốc tuyết lên ăn, sau đó thở hổn hển nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên đi cứu họ thôi. Người gặp tuyết lở đa số đều bị chôn trong tuyết, cuối cùng ngạt thở mà chết. Đối với những người này, thời gian cứu viện tốt nhất chỉ trong vòng 20 phút. Đợi đến lúc người dưới núi lên cứu đã không kịp nữa, bây giờ chỉ có chúng ta gần vị trí của họ nhất…”

Đa Cát cũng đồng ý với suy nghĩ của anh ta, chỉ lo lắng nhìn về phía tôi. Tôi vỗ ngực nói: “Tôi không sao, anh không thấy vừa rồi tôi chạy nhanh như thỏ à?”

Đa Cát bị tôi chọc cười: “Được, đã vậy thì chúng ta xuất phát nhanh hơn. Tôi đoán có lẽ bọn họ không cách chúng ta quá xa đâu! Đường vừa rồi không đi được nữa, mọi người theo sát, tôi sẽ dẫn đi theo một con đường nhỏ, tuy khó di chuyển hơn nhưng sẽ rút ngắn lộ trình.”

Con đường này quả đúng là khó đi như Đa Cát nói, chẳng những hẹp mà lại còn dốc đứng, không cẩn thận một chút thôi là sẽ trượt chân lăn xuống dưới. Đa Cát vì sự an toàn của mọi người nên lấy dây thừng nối từng người lại với nhau. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn chỉ có thể đi lên từng chút một.

Cũng may đoạn đường này không dài lắm, chúng tôi nhanh chóng đến được trên cao. Cả đám thở hổn hển, quan sát khắp nơi, tôi bất chợt phát hiện hình như ngay trước mặt có thứ gì đó trông như cái mũ…