Người Tìm Xác

Chương 211: Vườn trà chôn đầy xác người



Có quyển sổ này của Thẩm Cường, e rằng Chử Hoài Lương có muốn chối tội cũng không được!

Hôm sau trời vừa sáng, Cục công an huyện Lâm An đã điều động rất nhiều cảnh sát, gióng còi đến thẳng vườn trà ở quê của Thầm Cường…

Quê Thẩm Cường ở một làng nhỏ tên Tiểu Nam Đồn, đấy là vùng đất trồng trà, nên hầu như nhà nào cũng có một vườn trà. Khi chúng tôi ngồi xe cảnh sát đi tới đó, những người dân trong thôn đều rất ngạc nhiên và sợ hãi, cả đời này họ chưa từng nhìn thấy nhiều cảnh sát đến vậy.

Sau khi Thẩm Cường chết, vườn trà này được một người bà con xa của gã bán đi, độc chiếm số tiền bán đất! Cho nên hiện tại chủ của vườn trà này là Triệu Quốc Bình, một người cùng thôn.

Triệu Quốc Bình thấy một đám cảnh sát đột nhiên đi vào vườn nhà mình, cũng bị dọa sợ chết khiếp. Anh ta liên tục nói với cảnh sát rằng, mình là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật!

Bạch Kiện trấn an: “Anh yên tâm, chuyện không liên quan gì tới anh cả. Chúng tôi nghi ngờ vườn trà này có liên quan tới một vụ giết người hàng loạt, do ông chủ cũ Thẩm Cường gây ra, nên muốn vào trong vườn khám xét…”

Vì sợ làm Triệu Quốc Bình sợ hãi, nên Bạch Kiện chỉ nói qua loa, không nói thẳng cho anh ta biết là tới tìm thi thể.

Tuy trong cuốn ghi chép của Thẩm Cường nói các thi thể được chôn trong vườn trà, nhưng khi chúng tôi vào vườn trà, ai nấy cũng cảm thấy choáng váng. Không ngờ nó lại có diện tích lớn đến thế! Xem ra gã tìm xác như tôi lại phải vất vả rồi!

Tôi không thể làm gì khác, đành phải khổ sở đội nắng đi tới đi lui trong đó. Người dân đứng nhìn từ xa để xem náo nhiệt chắc đang nghĩ tôi bị thần kinh!

Tìm một lúc, Đinh Nhất lấy cho tôi một cái ô để che nắng, anh ta nói là mượn được của người dân trong thôn, sau đó lại chạy về dưới bóng cây để hóng mát.

Tôi tức anh ách, đúng là không có nghĩa khí gì cả, cũng không thèm nói sẽ đi cùng giúp tôi tìm! Ngay tại lúc tôi đang lẩm bẩm mắng tên Đinh Nhất không có lương tâm, chân vẫn bước đi, thì đột nhiên đầu ong lên, cả người tôi lập tức cứng đờ đứng im tại chỗ.

Bên dưới lớp đất cách tôi không đến một mét có chôn thi thể của một cậu bé, dù không biết tên của cậu nhóc, nhưng tôi đã từng nhìn thấy hình của cậu ấy trong tập tư liệu về chín đứa bé kia…

Những người đang đứng dưới bóng cây đằng xa thấy tôi bỗng đứng im cả buổi, biết chắc là tôi đã tìm ra gì rồi, một đám người chạy đến. Tôi thấy họ mang dụng cụ tới, thì chỉ ngay xuống khoảnh đất trước mặt: “Phía dưới này có cái gì đó, lúc đào nhớ cẩn thận một chút…”

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát đào ra được một bộ hài cốt hoàn chỉnh của con người ở ngay chỗ đất mà tôi nói. Nhìn chiều cao của bộ xương cũng biết đây là một đứa bé. Tôi quay sang hô lên với Bạch Kiện: “Anh mang tư liệu của những đứa trẻ kia ra đây!”

Bạch Kiện nghe thấy, lập tức chạy về xe để lấy hồ sơ. Tôi nhận tập tư liệu rồi nhanh chóng tìm kiếm, rất nhanh đã tìm được ảnh chụp của cậu bé này, tên của nó là Trương Hiểu, lúc mất tích mới chỉ có 8 tuổi.

Lòng đau đớn, tôi ném tập tư liệu cho Đinh Nhất, sau đó tiếp tục một mình đi tìm kiếm… Từng bộ hài cốt của những đứa trẻ lần lượt được tìm thấy, tôi bảo Đinh Nhất giúp mình tìm mấy cái cờ đỏ, sau đó viết tên của mỗi đứa trẻ trên mỗi lá cờ để phân biệt.

Chúng tôi đến đây từ sáng sớm, bận rộn cho tới tận khi mặt trời xuống núi mới tìm được bộ hài cốt cuối cùng. Thôn dân xung quanh xem chúng tôi làm việc đã sợ đến choáng váng từ lâu, còn Triệu Quốc Bình thì liên tục hối hận, không nên tham rẻ mà mua phải mảnh vườn trà chôn đầy xác người này.

Chín đứa trẻ, chín bộ thi thể… dù những cái xác này đã sớm thành xương trắng, nhưng thiên lý đã được làm sáng tỏ, tôi tin tưởng pháp luật nhất định sẽ trả lại công bằng cho các em, để tên ác ma kia nhận được sự trừng phạt thích đáng.

Sau khi biết đã tìm được các thi thể, Sở trưởng Vương đích thân gọi điện cho chú Lê để cảm ơn, ông ấy còn nói cuối cùng thì mình cũng an tâm để về hưu, không còn tiếc nuối gì nữa. Thì ra trước đây Sở trưởng Vương đã từng làm Cục trưởng Cục công an huyện Lục Thủy và đây là một trong những vụ án hình sự có tính chất ác liệt nhất trong sự nghiệp. Ông đã từng thề, nhất định phải phá được nó khi còn sống.

Ngay hôm sau, Sở công an tỉnh phái một chuyên gia pháp y rất giỏi đến, giúp nghiệm thi chín bộ hài cốt này, dùng đầy đủ chứng cứ để vạch trần tội ác năm đó của Chử Hoài Lương và Thẩm Cường. Cuối cùng, trước những chứng cứ vô cùng xác thực, Chử Hoài Lương đành phải cúi đầu nhận tội, thừa nhận gã chính là hung thủ đã bắt cóc và sát hại chín đứa trẻ này.

Tôi nhớ ở phiên tòa thẩm vấn, 12 gia đình của người bị hại đều đến, vì chúng tôi là nhân chứng quan trọng nên cũng được Bạch Kiện mời tới.

Việc khiến tôi giật mình là, trong số những người thân của các nạn nhân đến rất đông lần này, tôi nhìn thấy một cậu thanh niên. Dù gương mặt đã không còn nét ngây ngô, nhưng tôi vẫn nhận ra đó chính là Sở Lượng năm xưa.

Cậu ta ngồi ngay bên cạnh tôi, mấy lần tôi định hỏi cậu ta, tại sao buổi tối năm đó lại không đến gặp Cao Tuyết ở chỗ hẹn cũ. Nhưng đến tận khi phiên tòa kết thúc, tôi cũng không hỏi ra miệng được, dù sao hôm nay cậu ấy có thể đến đây là đủ rồi…

Đối với việc kết án Chử Hoài Lương, thẩm phán không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng đột nhiên tôi lại có cảm giác tử hình thật quá có lợi cho gã. Nếu không phải pháp luật không cho phép, chắc người thân của những đứa trẻ này đều đã nhào tới xé xác gã rồi! Cho nên hẳn là gã nên cảm tạ pháp luật hiện hành đang cứu mình, cho gã được chết sung sướng.

Về sau tôi nghe nói trường tiểu học huyện Lâm An đã phá hủy tòa phòng học cũ. Đội phụ trách thi công phá dỡ còn tìm được một ít văn kiện được viết bằng chữ Nhật Bản ở đấy. Sau đó người ta chứng thực được, thì ra tòa nhà cũ kĩ này trước thời giải phóng đã được người Nhật xây dựng lên, nhưng Nhật Bản dùng nó để làm gì thì không ai biết được.

Sáng hôm nay là ngày Chiêu Tài chính thức được xuất viện, tuy chị ấy chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng đã không cần phải ở bệnh viện nữa rồi. Lúc đầu tôi muốn để chị ấy ở cùng mình, nhưng nghĩ tới việc hay phải đi ra ngoài làm việc, không có thời gian chăm sóc cho chị, nên tôi thuê một nhà trọ, để chị hộ lý kia tiếp tục chăm sóc cho Chiêu Tài, mỗi ngày đưa chị ấy đi làm huấn luyện phục hồi chức năng, để tôi yên tâm hơn nhiều.

Mà việc làm tôi cảm động nhất là bác sĩ Triệu còn đích thân đưa Chiêu Tài về nhà, còn dặn dò chị hộ lý một số việc thường gặp cần phải chú ý. Hành động của vị bác sĩ này khiến tôi phải giật mình, dù sao hiện giờ mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng không quá tốt, những bác sĩ có can đảm phụ trách với bệnh nhân như thế này thật không nhiều.

Sắp xếp cho Chiêu Tài xong, tôi nhận điện thoại của chú Lê, chú hỏi tôi về tình hình của Chiêu Tài. Tôi nói là mình đã sắp xếp ổn cả rồi, bảo ông ấy không cần phải lo lắng.

Đến tối, tôi mua ít đồ ăn mang đến nhà chú Lê, định bụng cùng chú và Đinh Nhất uống rượu. Vừa vào cửa tôi đã nghe thấy tiếng chú Lê gọi điện thoại, nhìn mặt mày hớn hở của ông ấy, tôi đoán chắc lại đang tiếp chuyện nhân vật tai to mặt lớn nào rồi.

Quả nhiên, cú điện thoại này là do Sở trưởng Vương gọi tới, ông ấy nói rất cám ơn sợ hỗ trợ lần trước. Nếu sau này chúng tôi gặp rắc rối thì có thể tìm ông ấy giúp đỡ, nếu ở trong phạm vi năng lực mình làm được thì ông ấy sẽ cố giúp hết mình.