Người Tìm Xác

Chương 365: Không thấy hạnh phúc cuối đời



Kết quả vừa đến cửa nhà bọn họ tôi đã nhận được điện thoại của bác sĩ Triệu, trong điện thoại anh ta nói cho tôi biết hiện giờ Chiêu Tài không tốt lắm, bảo tôi nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến. Tôi nghe xong mà lòng nặng nề, xem ra quả nhiên giấc mơ kỳ quái hôm nay không phải là dấu hiệu gì tốt…

Khi tôi vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện Chiêu Tài nằm thì nhìn thấy Chiêu Tài đang cùng bác sĩ Triệu cười nói vui vẻ ở kia, vừa thấy tôi đầu đầy mồ hôi chạy vào thì vẻ mặt kỳ quái nói với tôi: “Sao hôm nay em lại có thời gian đến đây? Trong khoảng thời gian này không bận ư?” Nói xong lại quay đầu hỏi bác sĩ Triệu: “Anh gọi điện thoại cho nó à?”

Anh ta hơi xấu hổ gật đầu, cũng không nói gì…

Tôi gấp gáp bước đến trước giường bệnh, vừa sờ tay vừa sờ chân chị nói: “Sao lại thế này? Có chỗ nào không thoải mái ư?”

Nhưng Chiêu Tài lại vẫn cợt nhả nói với tôi: “Không sao, chỉ là hôm trước lúc đang chụp ảnh cưới bị té xỉu, chị nói với em em cũng không tin được đâu, bây giờ chụp ảnh cưới mà như đánh giặc ấy, làm chị mệt lử luôn!”

“Xỉu? Bị cái gì mà xỉu mới được chứ! Hôm trước chị xỉu vì sao không gọi điện thoại cho em? Hôm nay vì sao không nhận điện thoại của em?” Giọng điệu của tôi hơi vô lễ.

“Không sao! Chỉ hơi thiếu máu thôi, nằm viện nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi!” Nói xong chị còn nháy mắt với bác sĩ Triệu một chút.

Tôi vừa thấy là biết bà chị này đang gạt tôi đây! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chị nói dối là tôi có thể nhìn ra ngay… Hơn nữa biểu cảm rất chi là mất tự nhiên của bác sĩ Triệu, vừa nhìn thì biết ngay là một boy thẳng thắn, không phải người biết nói dối.

Lúc ra khỏi phòng bệnh, Chiêu Tài vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với anh ta, tôi giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy. Bởi vì đến gấp, tôi cũng chưa kịp mua hoa quả gì. Để phòng ngừa một hồi nữa bị chị bới móc, nên tôi dự định trước tiên ra ngoài bệnh viện mua giỏ trái cây, cũng nhân cơ hội hỏi bác sĩ Triệu một chút rốt cuộc chuyện là như thế nào.

Ra khỏi toà nhà chính của bệnh viện, tôi hiếm được nhìn thấy bác sĩ Triệu lại lấy ra một điếu thuốc tự châm lửa! Chẳng lẽ bọn họ làm bác sĩ mà không biết hút thuốc lá có hại cho sức khoẻ sao? Nhưng xem vẻ mặt u sầu kia của anh ta, tôi khẳng định trăm phần trăm, bệnh của Chiêu Tài tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là thiếu máu như vậy…

Tôi lấy điếu thuốc vừa châm từ trong tay anh ta, sau đó cũng rít sâu một hơi rồi nói: “Nói đi, sao lại thế này? Vì sao chị ấy lại bị ngất?”

Bác sĩ Triệu thấy thuốc lá trong tay bị tôi đoạt đi rồi, bèn rút ra một điếu khác châm lửa tiếp, sau đó cũng rít mạnh một hơi rồi mới nói với tôi: “Thật ra gần đây cô ấy vẫn hay đau đầu, cũng trách tôi không chú ý, do lúc trước mỗi lần cô ấy tới tháng đều sẽ có tình trạng thiếu máu lên não, nên lúc ấy tôi không quá để ý, chỉ nghĩ trở về rồi mua ít thực phẩm bổ máu để nấu cho cô ấy ăn bồi bổ… Tuy nhiên, hôm trước, ngay lúc chúng tôi chụp ảnh cưới, cô ấy lại đột nhiên té xỉu, tuy rằng được tôi cấp cứu, cô ấy chỉ hôn mê hai ba phút, nhưng với trực giác là bác sĩ của mình, tôi lập tức cảm thấy có chuyện! Sau đó tôi đưa cô ấy tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, hôm nay đã có kết quả rồi, cho nên tôi mới gọi điện thoại cho cậu.”

“Vấn đề là gì?” Tôi lo lắng sốt ruột hỏi.

Chỉ thấy hốc mắt của bác sĩ Triệu đỏ lên: “Là… khối u thần kinh đệm não.”

Khi nghe bác sĩ Triệu nói ra những lời này, tôi có cảm giác trước mắt mình tối sầm lại, tiếp theo tôi phải ngưng một lúc mới khôi phục lại bình thường.

“Chắc chắn chưa? Có khả năng khám sai không?” Tôi dè dặt hỏi.

Bác sĩ Triệu tuyệt vọng lắc đầu nói: “Đã chẩn đoán chính xác, hơn nữa tôi cũng tìm giáo sư hướng dẫn của mình xem thử, là u thần kinh đệm não rất điển hình.”

“Đó là u lành tính… hay là ác tính?” Tôi ôm một tia may mắn hỏi thử, nhưng câu trả lời của anh ta lại khiến tôi hoàn toàn tuyệt vọng…

“Xem từ vị trí, độ lớn nhỏ và tốc độ phát triển của khối u, đã có thể xác định là ác tính.”

Lúc ấy tôi cảm thấy trong đầu trống rỗng, không biết bản thân nên làm như thế nào! Có thể làm thế nào đây? Vì thế tôi chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, tay cố sức vò đầu tóc của mình, muốn nghĩ được một lối ra trong tình trạng khốn đốn tuyệt vọng này.

Tôi cố hết sức làm cho suy nghĩ của mình rõ ràng một chút, tính toán xem trong ngân hàng mình còn bao nhiêu tiền, bán nhà đi có thể lấy được bao nhiêu tiền. Từng đó tiền dùng để chi trả cho tiền thuốc men của Chiêu Tài chắc là không có vấn đề, nhưng vấn đề là chị ấy có thể kiên trì đến khi tất cả số tiền đó được xài hết luôn hay không…

Lúc này di động của tôi vang lên, tôi thấy là của Đinh Nhất gọi đến, nhất định là anh ta thấy tôi vội vàng đi mất cho nên gọi điện thoại xem thử bên phía tôi có chuyện gì hay không. Nhưng bây giờ tôi chẳng có lòng dạ nào nghe điện thoại của anh ta, vì thế bấm từ chối, sau đó tiếp tục tính toán trong lòng.

Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề, vì thế ngẩng đầu hỏi bác sĩ Triệu: “Chị ấy có biết không?”

Bác sĩ Triệu gật đầu nói: “Biết, cô ấy còn bảo tôi đừng nói cho cậu, cô ấy thật sự rất kiên cường…”

Tôi nghe anh ta nói như vậy thì sụp đổ ngay lập tức!

Tôi hét lớn với bác sĩ Triệu: “Chị ấy kiên cường cái rắm ấy! Khi còn nhỏ tay bị kim đâm phải cũng khóc cả một ngày, trường học sắp xếp làm vườn ươm giống, chị ấy có thể hồi hộp từ trước đó cả tuần! Chị ấy vừa sợ đau, vừa sợ khổ, lần trước bị bệnh, nếu không phải vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nói không chừng ngày nào cũng đều kêu đau với tôi! Tiền tôi có! Tôi thực sự có tiền! Không đủ tôi lại đi kiếm, có thể đừng để chị ấy phải chịu tội không, đừng để chị ấy chịu khổ…”

Sau khi nói xong, tôi ngồi bệt trên mặt đất bắt đầu gào khóc… Chị ấy là người thân duy nhất trên đời này của tôi, tôi không thể để chị có chuyện, càng không thể để chị cứ vậy mà chết! Nhất định có cách, đúng! Khẳng định sẽ có cách mà!

Nghĩ đến đây tôi đột nhiên đứng lên, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt một lượt, sau đó túm chặt lấy bả vai của bác sĩ Triệu nói: “Nói cho tôi biết phương án điều trị của các anh, đừng dùng thuật ngữ chuyên nghiệp gì đó với tôi, nói tiếng người đơn giản chút để tôi có thể nghe hiểu là được!”

Nhưng cả khuôn mặt bác sĩ Triệu lại đầy thống khổ: “Tôi đã hội chẩn cùng mấy chuyên gia ung thư trong bệnh viện, bọn họ đều cho rằng đã không còn cần thiết phải phẫu thuật nữa…”

“Fuck! Cái gì gọi là không cần thiết làm phẫu thuật nữa! Chẳng lẽ để chị ấy chờ chết sao?” Tôi kích động nói.

Vừa rồi còn coi như bình tĩnh, thế nhưng khi bác sĩ Triệu nghe tôi nói vậy cũng bị kích động: “Chẳng lẽ cô ấy chết tôi không đau khổ sao? Chúng tôi sắp kết hôn rồi! Chỉ còn hơn một tháng nữa sẽ kết hôn rồi! Tôi cũng không hiểu vì sao ông trời phải đối xử với mình như vậy? Càng không rõ vì sao phải đối xử với cô ấy như vậy? Không phải nói đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời sao? Vì sao tôi không thấy được hạnh phúc cuối đời của cô ấy?”

Vì thế buổi tối hôm ấy, hai người lớn già đầu chúng tôi cứ ôm đầu khóc rống ở bên cạnh bồn hoa của bệnh viện… người qua đường đều kỳ quái nhìn.

Sau đó vẫn là bác sĩ Triệu gọi điện thoại cho Đinh Nhất, bảo anh ta đến đón tôi về trước! Với tâm tình lúc đó sao tôi có thể ngoan ngoãn về nhà, vì thế Đinh Nhất lại đưa tôi đến một quán bar hoạt động 24 giờ.