Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 271: Sợ anh



Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********



Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Chương 271: Sợ anh

Tô Kiến Định thở dài, anh không biết bản thân rốt cuộc đã làm chuyện kinh khủng gì, đến mức khiến một người dù đã mất đi ký ức vẫn sợ hãi anh trong vô thức như vậy. "Thật xin lỗi, hình như tôi đã từng làm chuyện gì phải không? Tôi, tôi đã quên hết mọi thứ, anh có thể nói cho tôi biết trước kia tôi là người như thế nào không?" Mặc dù hơi e sợ người này, nhưng không hiểu sao, từ đáy lòng Lê Quốc Nam vẫn cảm thấy người này sẽ không hại mình, là một người đáng tin cậy, quả thật không thể lý giải được, nhưng anh ta cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn hỏi người trước mặt mà thôi. "Muốn biết cái gì cứ hỏi, anh biết gì sẽ nói nấy." Tô Kiến Định chỉnh lại quần áo một chút, ngồi bắt chéo chân trên ghế, hai tay chỉnh tề đặt trên đùi, hơi nhếch khỏe môi, nhún vai với Lê Quốc Nam. "Vì sao tôi lại ở bệnh viện? Có chuyện gì xảy ra à?" Anh ta vốn định hỏi tại sao mẹ anh ta lại ghét người đàn ông này đến thế, chân mày Lê Quốc Nam hơi nhíu lại, lời đã đến bên miệng nhưng vẫn không cách nào nói ra được.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Trực giác nói cho anh ta, câu trả lời nhất định không phải là điều anh ta muốn biết. Tuy thời gian tiếp xúc chưa lâu, nhưng anh ta không tin mối quan hệ với những người này không chỉ đơn giản như mặt ngoài, nhất định đã xảy ra vấn đề gì đó. "Chuyện này nói đến phải trách anh, vì cứu anh nên em mới bị rơi xuống biển, sau đó còn bị bọn người xấu vớt được, bị tra tấn một thời gian dài rồi mới được em gái của anh cứu về. Cho nên lời mẹ em nói lúc nãy không sai, tất cả những khổ cực mà em phải gánh chịu đều là bởi vì tụi anh cả, rất xin lỗi Quốc Nam, là anh đã phụ lòng tin của em."

Chuyện này bị Tô Kiến Định chôn sâu tận đáy lòng đã từ rất lâu rồi, cứ tưởng câu xin lỗi e rằng cả đời này đều không thể nói ra, không ngờ ông trời thương xót cho anh một cơ hội chuộc tội, để anh được ngồi ở đây chính miệng nói với cậu ấy, mặc dù hiện tại cậu ấy chẳng thể nhớ gì cả. "Tuy tôi không nhớ rõ chuyện gì, nhưng nếu thực sự tôi vì cứu anh mà biến thành như hiện tại, tôi cũng sẽ không trách anh, tôi chấp nhận lời xin lỗi này. Tô Kiến Định, tôi nghĩ trước kia chúng ta nhất định rất thân thiết."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Sau khi mất đi ký ức, ở trước mặt Tô Kiến Định lá gan của Lê Quốc Nam cũng lớn hơn rất nhiều, đã có thể cười nói giao lưu với anh.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ, không mất bao lâu, Lê Quốc Nam đã có thể nằm đại khái những chuyện trước đây của mình, quả thực đầy đủ thăng trầm chập trùng, cứ như nhân vật nam phụ đáng thương của một bộ phim truyền hình.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Nhắc đến người con gái mà anh ta từng thích, không biết hiện tại cô ấy có sống tốt không, nói đến đây lòng anh ta chợt thấy ngứa ngáy. "Muốn đi gặp Quỳnh Thy à ? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nhìn điệu bộ của anh ta, Tô Kiến Định lập tức biết anh ta muốn làm gì, anh khẽ cười một tiếng đứng lên đi tới cửa.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Nhất thời Lê Quốc Nam không đoán được anh muốn làm gì, thực sự đúng anh ta muốn đi xem cô gái ấy, nhưng hiện tại người ta chẳng những có chồng, mà còn có cả con. Một tình địch cũ đã mất trí nhớ như anh ta, hình như không được tốt lắm!

Trong lúc anh ta còn suy nghĩ miên man, Tô Kiến Định đã đẩy xe lăn đi tới bên giường, vén chăn bông đang đắp trên người anh ta, thừa dịp anh ta còn đang sững sờ, hai tay anh dùng sức đỡ người ngồi trên xe lăn, rồi đẩy ra ngoài.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Thời điểm ra khỏi phòng, trong thoáng chốc anh ta mới lấy lại tinh thần, mặt chợt biến sắc, dùng tay bắt lấy khung cửa để Tô Kiến Định dừng lại. "Đã muộn như vậy rồi, lỡ như trong quá khứ em đã làm chuyện không tốt thì sao, anh Định, hay là để lần sau đi." "Chọn ngày không bằng đụng ngày, huống chi em cho rằng Hải Phong sẽ để ý mấy chuyện này à? Quỳnh Thy luôn đối đãi với em như anh trai ruột thịt, lần này con bé cũng lều chết mới có thể cứu em trở về, cho dù Hoắc Hải Phong có không thích cũng chỉ có thể nằm mũi chịu đựng mà thôi. Chẳng lẽ em không muốn nhìn thử xem người con gái em từng thích, cũng là người đã cứu em thoát khỏi hoạn nạn lần này có dáng vẻ như thế nào à?"

Khỏi cần nhìn Tô Kiến Định cũng biết, tên nhóc này đang suy nghĩ lung tung cái gì, cho dù hiện tại đã mất trí nhớ, thế nhưng những thói quen trước kia không hề thay đổi gì cả, tựa như đã là phản xạ tự nhiên, vẫn ngu ngốc như cũ. "Quả thật em cũng muốn, nhưng mà." "Đã muốn thì cứ đi với anh, suy nghĩ nhiều làm gì, Quốc Nam em đừng ỷ vào hiện tại mình mất trí nhớ thì cho rằng anh không dám dạy dỗ em. Nếu em vẫn giữ dáng vẻ nhút nhát rụt rè như vậy, anh vẫn sẽ đánh người đấy!

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Không thể không nói, việc Tô Kiến Định lấy việc mất trí nhớ của Lê Quốc Nam ra đùa đã khiến anh ta thả lỏng không ít. Sau vài câu thuyết phục, tranh thủ lúc anh ta buông lỏng khung cửa, lập tức đẩy xe lăn ra ngoài.

Hành lang bệnh viện vốn cũng không quá dài, cả tầng lầu đều được nhà họ Hoắc bao trọn, hai bên cửa phòng bệnh chỉ có vệ sĩ đứng, bốn phía yên lặng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng xe lăn "Cộc cộc cộc!" và tiếng bước chân.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Nghĩ tới đây là bệnh viện, Lê Quốc Nam liền run cầm cập, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trên cánh tay nổi lên từng đợt da gà, bàn tay to nắm lấy tay cầm xe lăn dùng sức quá lớn mà trở nên trắng bệch, nhìn qua dường như hoảng sợ không nhẹ. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Tô Kiến Định nhìn thấy phản ứng của anh ta, đáy lòng khẽ cười một tiếng. Quả nhiên vẫn giống như trước đây, rõ ràng đã là một bác sĩ rất lợi hại, nhưng nếu ban đêm bị bắt trực một mình trong bệnh viện thì nhất định sẽ bị hù dọa đến như quỷ khóc sói gào mà tìm anh khóc lóc kể lể.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Đã nhiều năm như vậy, rõ ràng trước kia cảm thấy phiền không chịu nổi, nhưng mấy ngày nay không được tiếp tục nhìn thấy dáng vẻ đó của cậu nhóc, trong lòng anh lại cho chút hoài niệm, dù sao anh cũng không phải người bình thường, mà thuộc dạng ngoài miệng nói một đằng sau lưng lại nghĩ một nẻo cơ mà. "Chút nữa là đến rồi, tầng này đã bị Hải Phong bao trọn, cho nên mới không có ai, đã có vệ sĩ cao to vạm vỡ như thế đứng bên cạnh còn sợ cái gì!" Tô Kiến Định cổ gắng thả nhẹ giọng nói, hơi cúi người, tiến gần đến bên tại Lê Quốc Nam, vừa đẩy xe tiến về phía trước vừa nói.

Lê Quốc Nam bị hù một cái giật mình đến nỗi kém chút nữa hét ra tiếng, sắc mặt anh ta trắng bệch, bờ môi còn đang run rẩy.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Tô Kiến Định sờ sờ chóp mũi, đột nhiên cảm thấy trên mặt có chút bỏng rát, anh rõ ràng muốn an ủi người khác, không nghĩ tới cuối cùng lại dọa cho người ta hết hồn, thực sự là... vẫn nên không an ủi ai như trước đây thì hơn! "Cậu! Chú Nam, sao hai người lại tới đây?" Tô Hướng Minh phát hiện ra hai người đầu tiên, cậu bé chạy đến rồi dựa vào đùi Lê Quốc Nam, đưa gương mặt trẻ con nhỏ nhắn mũm mĩm tiến đến trước mắt anh ta, trong nháy mắt nở nụ cười rạng rỡ. "Ghé thăm cháu và mẹ cháu một chút, cậu của cháu nói là mẹ cháu đã cứu chú, nên chú mới tới thăm"

Đối với người Lê Quốc Nam nhìn thấy đầu tiên khi vừa mở mắt ra cảm giác vô cùng an tâm, cũng vô cùng thích. Anh ta ổn định trái tim đang sợ hãi của chính mình, ôm đứa nhỏ sát vào trong ngực, cảm nhận thân thể nhỏ nhắn và hơi thở ấm áp của cậu bé, trong lòng mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Quả nhiên trẻ con đáng yêu mới là liều thuốc chữa lành tâm hồn hiệu quả nhất, còn những người lớn cao to đen hôi kia đều là kẻ xấu chuyên đi hù dọa người khác...

Trộm nhìn sang Hoắc Hải Phong đang đi đến trước mặt Tô Kiến Định, trong ánh mắt Lê Quốc Nam như có con dao găm không cần tiền cũng tự động bay tới bên này. Cảm giác được oán giận của ai đó, Tô Kiến Định khẽ cười một tiếng, nhưng cũng không quay đầu để lại dọa người, xuất thần đi đến trước mặt kính. "Trên cơ bản, thuốc đã được điều chế xong, nhưng vẫn còn đang xử lý bước cuối cùng, Thy Thy nhất định sẽ không có việc gì đâu."

Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.


Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net