Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 374: Bất đắc dĩ mới phải rời đi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********



"Cần phải tìm được Giang Húc Đông, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta." Vốn muốn tạm thời áng binh bất động, không nghĩ tới mình lại quá xem thường kẻ địch, vậy mà anh ta lại chọn phương thức như vậy để đối phó với mình. Nếu đã như vậy, anh ấy cũng không muốn giấu giếm nữa. Đồ đạc của Tô Kiến Định cũng không tính là nhiều, thu dọn đơn giản một chút liền lên máy bay bay cả đêm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hoắc Hải Phong đứng ở trước cửa biệt thự đưa mắt nhìn về hướng hai người rời đi, vốn dĩ một nhà cũng coi như có chút náo nhiệt hiện tại chỉ trong nháy mắt đã trở nên vắng vẻ.

Nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, môi Hoắc Hải Phong hơi cong lên, nếu kẻ địch đã không khách khí như vậy, anh cũng không cần phải khiêm nhường nữa. Mặc dù hiện tại thế lực trong tay anh cũng không được coi là lớn lắm nhưng đối phó với một đám người chỉ biết đâm loạn mà nói, anh vẫn có thể bắt người về, đè anh ta dưới mũi giày mà giày xéo trên đất. Mời đọc truyện trên Truyện 88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi suy nghĩ một hồi, anh xoay người quay về phòng, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.

Thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, đi dỗ yêu tinh nhỏ của anh, chờ đến lúc cô ngủ mới trở về phòng, sắc mặt so với lúc trước cũng dịu lại không ít. Trong phòng một sáng rực, nhưng không thấy bóng dáng của Tô Quỳnh Thy đâu, Hoắc Hải Phong dựng tai lên nghe ngóng một hồi lâu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy róc rách, môi anh khẽ nhếch, vừa tháo cà vạt ra vừa đi vào bên trong. Anh cũng không thèm gõ cửa mà lặng yên không một tiếng động bước vào. Trong phòng, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, tầng mây bị gió thổi đi, trắng sáng hoàn toàn lộ ra...

Chờ hai người từ phòng tắm đi ra, đêm đã tương đối khuya, Tô Quỳnh Thy híp nửa con mắt mặc cho Hoắc Hải Phong mặc quần áo vào cho mình, nhìn những vết đỏ rõ như ban ngày trên người mình, càng xem càng cảm thấy tức giận, hậm hực ngồi dậy đánh anh một cái liền xoay người bò vào chăn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bị cô đánh một cái, Hoắc Hải Phong cũng không có tức giận, cười cười lau khô vệt nước đọng trên ngực mình, chậm rãi bò qua, ôm cả chăn lẫn người vào trong lòng, đưa đầu tiến lại gần tại cô nhẹ nhàng thổi một hơi nói: "Tránh cái gì, vừa nãy lúc ban đầu em còn không biết xấu hổ cơ mà, hiện tại eo anh vẫn còn đau đấy!" Mời đọc truyện trên Truyện 88

Hơi thở mang chút ẩm ướt thổi lên tại khiến cổ Tô Quỳnh Thy khẽ rụt lại, quay đầu giương cặp mắt vô tội nhìn anh, cặp mắt to tròn giờ sóng sánh nước mắt tựa như mới vừa khóc xong vậy, nhìn qua cực kì đáng thương, khiến cho người khác đau lòng đến hô hấp cũng không thông.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mặc dù biết hiện tại cô đang giả vờ nhưng hết lần này đến lần khác Hoắc Hải Phong đều dính chiều này của cô, anh bất đắc dĩ buông tay ra mò vào trong chăn ôm người vào trong lồng ngực, bàn tay nhẹ nhàng giúp cô xoa bụng, khẽ hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, giọng nói hơi có vẻ bối rối, không biết phải làm sao, nói: "Được rồi mà, anh biết sai rồi, cô gái nhỏ của chúng ta sao lại sai được cơ chứ, là anh không tốt, ban nãy không nên dùng lực lớn như vậy. Được rồi để anh nhìn kỹ một chút nãy cắn có đau không!"

"Lần sau nhẹ một chút biết chưa?" Xoa xoa bóp bóp một chút, người trong ngực anh vừa rầm rì chốc lát liền ngủ mất, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, ngón tay còn nắm lấy vạt áo anh không chịu buông, cả người co lại nằm trong lồng ngực anh, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nhéo một cái lên gương mặt nhỏ nhắn tròn vo của cô, bộ dáng ngoan ngoãn của Tô Quỳnh Thy khiến anh không thể không yêu thương được, Hoắc Hải Phong thân mật cà cà lên mũi cô, nhắm mắt, thu lực ở tay lại, bắt đầu đi ngủ.

Một đêm trôi qua, đến khi Tô Quỳnh Thy tỉnh dậy, bên cạnh đã sớm không còn một bóng người, trong phòng vẫn một mảng mờ tối, cô vươn vai ngồi dậy, thẫn thờ một lúc, mới chậm rãi đi tới kéo màn cửa sổ ra. Ánh sáng chói mắt chiếu vào trong phòng nháy mắt sáng lên, Tô Quỳnh Thy híp mắt lại một hồi lâu sau mới kịp thích ứng lại, lúc này cô mới cúi đầu ủ dột đi vào phòng tắm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lúc này Tô Kiến Định cùng công tước Otto cũng đã xuống máy bay, Hoắc Hải Phong cũng đã đi đến công ty. Trong nhà cũng chỉ còn lại mình cô cùng hai đứa trẻ.

Lúc này Giang Húc Đông ở trong khách sạn cũng nhận được tin tức. Biểu tình trên mặt anh ta tràn đầy ba chữ không thể tin được, suốt cả một ngày chờ đợi, một chút động tĩnh của Dương Minh Hạo cũng không có. Cũng may lý trí của anh ta đã gắt gao khắc chế nội tâm nóng nảy của mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mới sáng sớm, anh ta đã nhận được tin tức, gắng gượng lôi Dương Minh Hạo từ trên giường xuống. "Tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, trước khi trời tối ông tìm cách dẫn Hoắc Hải Phong đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp đem Tô Quỳnh Thy cùng hai đứa bé kia mang ra ngoài."

Nếu cứng rắn đi cướp người thì không có tí phần thắng nào, nhưng nếu như dẫn Hoắc Hải Phong rời khỏi, thì đối phó với đám vệ sĩ bên trong biệt thự kia dễ dàng hơn nhiều, huống chi nếu như phát hiện tình hình có gì không đúng, anh ta còn có thể mang người bỏ chạy, Hoắc Hải Phong cũng không phải thời lúc nào cũng quan sát được anh ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đến mức dù Dương Minh Hạo hy sinh cũng chỉ là hy sinh một con cờ không quan trọng mà thôi, có thể hy sinh cho anh ta cũng coi như chết vinh rồi!

"Chuyện này nguy hiểm quá lớn, cứ tùy tiện đi qua đó, nhất định Hoắc Hải Phong sẽ không trúng mưu đâu. Thời gian tôi đối đầu với Hoắc Hải Phong so với anh còn dài hơn ấy, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu xảo quyệt, tôi biết rõ hơn so với anh nhiều, dĩ nhiên nếu như anh muốn tôi dẫn đầu làm kẻ thế mạng!" Dương Minh Hạo nói tới chỗ này, híp mắt nhìn chằm chằm anh ta nhìn một hồi. Thấy anh ta không có chút phản ứng nào, mới hừ lạnh nói tiếp: "Nếu như tôi xảy ra chuyện gì bất trắc nhất định tôi sẽ kéo anh theo chịu tội, Giang Húc Đông! Dù gì tôi cũng sống lâu hơn anh hai, ba chục năm!" Mời đọc truyện trên Truyện 88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tất nhiên tôi chưa từng có suy nghĩ kéo ông làm người chịu tội thay. Chính ông cũng đã nói Hoắc Hải Phong là người quỷ kế đa đoan, xảo quyệt. Nếu như trước mặt anh ta không thả ra chút mồi nhử, ông cho là anh ta sẽ mắc câu sao? Muốn trực tiếp bắt người trước mặt anh ta thì càng đừng suy nghĩ, đừng nói là tôi, ngay cả Abel cũng không có biện pháp nào đâu!"

Không thả ra chút mồi câu thì tất nhiên người ta sẽ không cắn câu. Giang Húc Đông không hoảng hốt một chút nào, ngồi ở trên ghế sa lon nhìn về phía ngoài cửa sổ. Vị trí gian phòng này tương đối tốt, đứng trước cửa sổ có thể nhìn thấy căn biệt thự một cách rõ ràng, mặc dù không thể nhìn thấy tình hình bên trong, nhưng vị trí này đã là tương đối tốt rồi, chỉ cần bước ra từ cửa chính thì nhất định có thể nhìn thấy rõ ràng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thời gian từng chút một trôi qua, mồ hội trên trán Dương Minh Hạo đã nhiều hơn một lớp, ánh mắt không ngừng lóe lên tia sáng.

"Suy nghĩ thế nào rồi? Sắp đến buổi trưa rồi, tôi cũng không có nhiều thời gian để đi cùng ông như vậy đâu!" Ngồi ở đây mãi cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại trong đầu Giang Húc Đông đều là Vũ Nguyên Hải, anh ta không chờ nổi nữa rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Chuyện này quá nguy hiểm, tôi không thể cứ như vậy mà đáp ứng anh, nếu không lỡ như Hoắc Hải Phong dẫn người ra ngoài, tôi sẽ đem Tô Quỳnh Thy cùng chạy trốn!"

Nghĩ tới nghĩ lui, suy xét rất lâu,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”