Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 63: Gặp nhau



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********



"Vườn trẻ tốt hơn cháu nghĩ nhiều lắm, hơn nữa Hướng Minh còn có thể tự về nhà mình, không cần mẹ đi đón.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Mẹ cháu rất yêu cháu, Hướng Minh phải ngoan, phải hiểu cho mẹ nhé, chờ khi mẹ xác định Hướng Minh được an toàn thì mẹ sẽ không đi nữa. Cậu tin nằng Hướng Minh có thể chăm sóc mẹ, có đúng không?" Tô Kiến Định thừa nhận mình cũng có chút không yên tâm về Hướng Minh.

Tô Hướng Minh thở một hơi thật dài, cúi đầu tựa vào lòng Tô Kiến Định giống như nhận mệnh lệnh, buồn rầu đáp lại một tiếng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Được rồi, nếu trong lòng Hướng Minh đã có quyết định thì chúng ta đi xuống thôi. Hướng Minh, cháu phải nhớ kĩ, lúc ở bên ngoài nhất định phải gọi chú Nam là bố, biết không?" Vẫn không nhịn được mà dặn dò thêm một lần, Tô Kiến Định che đầu, anh ấy trở nên càm ràm như thế từ bao giờ chứ?

“Cậu yên tâm đi, Hướng Minh sẽ không quên đâu!" Đã được nhắc nhở vô số lần, Hướng Minh gật đầu không chút do dự.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bữa tiệc kéo dài tới đêm khuya, khó khăn lắm mới chịu kết thúc, tiễn tất cả mọi người đi, Tô Kiến Định lên lầu xem Hướng Minh. Nhóc con và Tô Quỳnh Thy đã ngủ say từ lâu, gương mặt cậu bé đỏ ửng, đáng yêu khó nói thành lời.

Mặc dù đã là mùa hè, nhưng do mở điều hoà nên trong phòng vẫn hơi lạnh. Giúp cả hai đắp kín chăn, trên mặt Tô Kiến Định lộ ra nụ cười vui vẻ, anh ấy đi về phòng mình nghỉ ngơi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Khó có được một ngày thời tiết tốt như hôm nay, vườn trẻ cách nhà không xa, Tô Quỳnh Thy không gọi tài xế, chuẩn bị từ mình đi bộ qua đó đón Hướng Minh về nhà.

Lái xe hết mười phút, đi bộ cần khoảng nửa tiếng, lâu rồi cô không vận động, cũng coi như là cho mình cơ hội vận động.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tô Quỳnh Thy đi năm phút, che ô, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo cao trên đầu, đột nhiên có chút hối hận.

Cô nghĩ hay lại gọi tài xế tới, nhưng có phải rất mất mặt không? Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Quỳnh Thy!" Cửa xe đột nhiên bị đẩy ra, Tô Quỳnh Thy bất ngờ, bao bản năng lui về phía sau hai bước, chợt nghe một giọng nói cô rất quen thuộc.

Sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể lạnh như băng, cho dù ánh mặt trời mãnh liệt bên ngoài đang toả ra sức nóng, Tô Quỳnh Thy cũng không cảm nhận được chút ấm áp nào, cô thấy mình giống như rơi vào hầm băng, cơ thể không nhịn được run rẩy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Có điều, rất nhanh cô đã ổn định lại tâm trạng, mặt không cảm xúc bước chân đi về phía trước, không quan tâm người khác.

"Quỳnh Thy, là em sao? Là, là em sao? Quỳnh Thy.." Lảo đảo chạy lên trước, kéo cô gái đang còn muốn tiến về phía trước lại, sắc mặt Hoắc Hải Phong thay đổi, chỉ chạy vài bước đường, trên trán anh đã đầy mồ hôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Tiến Quân xuống xe từ cửa bên kia, mặt đầy có lỗi. Những năm qua, chuyện này không biết đã xảy ra bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng nhìn thấy một cố gái giống cô Quỳnh Thy từ xa, anh sẽ đuổi theo không tha, nhất định phải túm tay người đó, mất một khoảng thời gian rất lâu khống chế tâm trạng mới ổn định được.

Lần đầu tiên Lâm Tiến Quân giải quyết chuyện này còn khá xấu hổ, nhưng qua mấy năm thì đã quen rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Vừa định tiến lên kéo ông chủ nhà mình ra khỏi cô gái kia, anh ta ngước mắt nhìn thấy tướng mạ người đó, hoảng sợ lùi lại mấy bước, suýt chút nữa đã ngã xuống. Không chỉ hình dáng giống nhau, ngay cả khí chất cũng giống nhau, xem ra sự việc hôm nay sẽ khó mà giải quyết.

Vốn chỉ thấy góc nghiêng, tâm trạng Hoắc Hải Phong đã mất khống chế, sau khi thấy rõ cả khuôn mặt cô, hai mắt Hoắc Hải Phong đỏ lên, khẽ gào một tiếng, xông lên ôm Tô Quỳnh Thy vào lòng, đầu tựa trên cổ cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đột nhiên bị ôm lấy, Tô Quỳnh Thy chưa phản ứng kịp đã cảm thấy cổ mình ươn ướt, còn hơi âm ấm, bàn tay muốn đẩy anh ra ngừng lại, làm bộ như không thoải mái mà ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt ngược trở về, hai tay gắng sức đẩy người kia ra.

"Anh là ai? Anh à, phiền anh trước khi nhận người hãy khống chế tâm trạng của mình có được không? Đích thực, tôi tên Tô Quỳnh Thy, nhưng tôi căn bản không quen anh, làm phiền.."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô còn chưa nói hết, người bị cô đẩy ra lại xông lên, ôm lấy Tô Quỳnh Thy không buông tay.

Lần này mặc kệ Tô Quỳnh Thy đẩy thế nào cũng đẩy không ra, giữa ngày hè, nóng nực chảy mồ hôi khắp người, nhưng lại không thể đẩy cái người đang ôm mình ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


"Tôi nói này, cái anh đứng bên kia, có thể phiền anh kéo người này ra không? Tôi không quen các người! Nếu anh ta cứ như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Tô Quỳnh Thy lạnh mặt đứng tại chỗ, đôi mắt đen sâu thắm nhìn Lâm Tiến Quân.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tuy tâm lý của Lâm Tiến Quân rất tốt, bị nhìn như vậy cũng có chút không chịu nổi, chỉ có thể thầm mặc niệm mấy câu cho ông chủ của mình, gọi hai vệ sĩ sau lưng mạnh mẽ kéo Hoắc Hải Phong ra.

"Quỳnh Thy, anh biết trước kia anh không đúng, em tha thứ cho anh một lần được không? Sau này anh nhất định sẽ đối tốt với em. Quỳnh Thy, em tha thứ cho anh lần này được không? Quỳnh Thy..." Giọng anh tràn đầy hối hận, nước mắt rơi xuống đất, mấy hạt bụi bay lên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Hoắc Hải Phong cắn răng, muốn giãy giụa


Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”