"Nhưng trước khi mẹ mất còn nói với con, cho dù bố làm gì cũng không được hận" hốc mắt Băng Dao hơi ướt.
"Đó là vì bà ấy cảm thấy áy náy với bố"
"Ba đã từng đến bệnh viện đó kiểm tra lại chưa? Có lẽ đúng là bế nhầm" Cô hiểu mẹ yêu bố đến dường nào, cho nên cô không tin bà sẽ làm ra những chuyện như vậy.
"Không, không cần. Chuyện này bố đã để trong lòng bao nhiêu năm qua, không muốn nói cho con biết, không muốn để cho bất kỳ người nào biết, đó là vì bố không biết người ngoài biết những chuyện xấu này, đồng thời cũng muốn giữ lại chút thể diện cho người mẹ đã chết của con"
"Bố...."
"Được rồi, con đùng nói gì nữa... Hôm nay bố nói cho con biết những chuyện này, là không muốn cho con tiếp tục điều tra hay nghi ngờ chuyện gì"
Nhìn vẻ kiên định của ông, cô biết có nói gì cũng vô ích.
Nếu ông không muốn đi điều tra, vậy sẽ cô tự mình điều tra.
Thi Lục Đình đứng ở cửa nghe lén, thấy tiếng bước chân hai người đi về phía mình, vội vàng chạy đi, núp vào một góc.
Doãn Băng Dao đi xuống lầu đi ra cổng, thấy Doãn Hoan Hoan đang tưới nước trong vườn hoa.
Vô bé vội vàng buông gáo tưới nước trong tay xuống, "Chị, chờ em đã"
"Có chuyện gì vậy?"
Doãn Hoan Hoan nở nụ cười thẹn thùng, "Chị, chị có thể dẫn em tới nhà họ Thẩm ở được không, nghe nói trong nhà họ Thẩm có rất nhiều khu nhà cao cấp, trên thế giới những khu nhà như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, em chưa từng nhìn thấy bao giờ, chị dẫn em tới đó chơi vài ngày đi"
"Không được" cô lập tức từ chối.
"Tại sao? chị đừng keo kiệt như vậy, bản thân được sống những ngày tháng sung sướng, không nghĩ tới đưa em gái này sao?" Doãn Hoan Hoan nhìn cô có vẻ coi thường, bũi môi nói.
Doãn Băng Dao lắc đầu bất đắc dĩ, thực sự cô không biết nên nói thế nào.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô rất sung sướng, nhưng nỗi khổ trong lòng cô, có ai biết?
Doãn Hoan Hoan nắm chặt cánh tay cô, làm nũng: "Thôi mà, trong nhà có người được gả vào nhà giàu có, vậy sau này chúng ta có thể nhờ vả một chút, hì hì"
Doãn Băng Dao rút cánh tay mình về, lạnh nhạt nói: "Em hãy yên phận sống cuộc sống của mình đi"
"Chị" Doãn Hoan Hoan bực bội.
Hừ, một ngày nào đó, tôi cũng sẽ được gả vào nhà giàu có
Doãn Băng Dao không để ý tới cô bé, mở cổng đi ra ngoài.
***
Nhà họ Thẩm
Quản gia từ ở trong phòng đọc sách của Ngự Giao.
"Thiếu gia, cảm xúc của bà chủ rất không ổn định, hình như bà ấy rất ghét cô Doãn. Tôi nghĩ....."
"Tôi hiểu ý ông, tôi sẽ xử lý" Ngự Giao nhìn tập tài liệu trong tay, trả lời lấy lệ.
"Vâng, vậy tôi xin ra ngoài trước thưa cậu chủ"
"Ừ"
Sau khi quản gia đi ra ngoài, anh liền buông tập tài liệu trên tai xuống.
Tinh thần mẹ không bình thường, bác sĩ từng nói không được để bà bị kích động, cho nên Doãn Băng Dao thực sự không thể tiếp tục ở lại trong nhà họ Thẩm.
Cũng tốt, dù sao Thẩm Hiên Bạch đi rồi, anh không cần lo lắng chuyện gì.
Ngự Giao đứng dậy, chuẩn bị đi nói chuyện với Doãn Băng Dao.
Đến phòng Doãn Băng Dao, phát hiện cô không có trong phòng, anh đợi một lúc lâu, cô mới trở về.
Doãn Băng Dao mở cửa phòng của mình ra, vừa quay người lại liền thấy Ngự Giao đang ngồi hút thuốc trong phòng, khiến cô giật nảy mình.
"Tôi đợi cô về là có chuyện muốn nói với cô, từ bây giờ cô không cần làm người giúp việc ở đây nữa, hãy chuyển về ngôi nhà kia. Yên tâm, cô đã là người tình bí mật của cô, nên tôi sẽ thường xuyên chu cấp tiền cho cô" anh cho rằng, khi nghe thấy tin này cô sẽ rất vui vẻ.
Nhưng không ngờ cô lại có vẻ không vui.
Doãn Băng Dao tiến lên, suốt ruột hỏi: "Sao lại vậy? Có phải tôi đã làm sai chuyện gì không?"
"Tôi trả lại tự do cho cô, chẳng lẽ cô không vui sao?"
"Tôi...."
Tự do? Chỉ cần một ngày chưa hoàn toàn thoát khỏi anh, cô sẽ không bao giờ có được tự do thực sự.
Tuy không phải làm người giúp việc trong nhà họ Thẩm, trở lại ngôi nhà kia, nhưng tất cả mọi chuyện vẫn nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Cô muốn ở lại, muốn biết nguyên nhân thực sự khiến Thẩm Gia Hạo xẩy ra tai nạn xe cộ, mà nguyên nhân này chỉ có Phùng Quân Bình biết.
"Không phải anh hận tôi sao? Tôi nói rồi tôi bằng lòng ở lại đây chuộc tội, hơn nữa, tôi cũng đã kết hôn cùng Thẩm Gia Hạo"
"Ha ha..." Ngự Giao bật cười: "Doãn Băng Dao, tôi nên nói là cô quá đơn thuần hay là quá ngu ngốc đây, cuộc hôn nhân kia không được pháp luật bảo vệ. Ngày mai tôi sẽ cho người đưa hai chị em cô ra ngoài, mẹ tôi rất không thích cô, tôi không muốn bà ấy chịu bất kỳ sự kích động nào"
"Muốn tôi chuyển ra ngoài, là vì bà chủ?"
"Đúng vậy"
Xem ra bà chủ sợ bị cô vạch trấn bí mật, nên mới một mực muốn đuổi cô ra ngoài.
Doãn Băng Dao ngước mắt, nhìn thẳng vào dáng vẻ kiên định của anh.
"Được rồi...."
Ngày hôm sau, Doãn Băng Dao và Doãn Lăng Diệc rời khỏi nhà họ Thẩm.
Suốt dọc đường đi Lăng Diệc rất vui vẻ, vi cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc sống mất tự do trong nhà họ Thẩm.
Trở lại ngôi nhà Ngự Giao mua, Doãn Băng Dao liền quét rọn vệ sinh cả căn nhà. Hai chị em bận rộn suốt một buổi chiều, mãi cho đến tối, Doãn Băng Dao tự mình xuống bếp làm cơm cho Lăng Diệc.
Lăng Diệc ăn như hổ đói, "Lâu lắm rồi không được ăn cơm do chị nấu, ngon quá" Trong nhà họ Thẩm, cô không có cơ hội xuống bếp. Công việc này được phân công cho một người giúp việc khác, tất nhiên cô sẽ phải đi làm công việc khác. Buổi tối hai chị em cô tắm rửa rất sớm chuẩn bị đi nghỉ, ngày mai đi tìm việc làm.
Vừa mới nằm xuống giường, tiếng gõ cửa liền vang lên.
Doãn Băng Dao mở cửa, nhìn thấy Ngự Giao đang đứng trước cửa.
"Sao anh lại tới đây?"
"Chẳng lẽ tôi không thể đến?" anh thản nhiên nói.
Thiếu chút nữa thì cô quên mất, anh ta có tất cả chìa khóa của ngôi nhà này.
Ngự Giao vào nhà, nói: "Tôi hơi đói bụng"
"Anh chờ một chút, tôi đi làm chút đồ ăn đêm cho anh"
Doãn Băng Dao khoác thêm chiếc áo khoác, đi xuống lầu chuẩn bị đồ ăn đêm cho anh. Lại đột nhiên cảm thấy bản thân không cần phải đối tốt với anh ta như vậy, vì thế cô chỉ hâm lại chút đồ ăn thừa buổi tối. Chăng mấy chốc đồ ăn đã nóng hổi.
Khi cô bưng cơm và chút đồ ăn còn thừa của bữa tối lên lầu, vừa mới chuẩn bị mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Ngự Giao.
"Tên cạo sước sơn xe muốn thêm tiền thù lao?" giọng nói của anh có chút tức giận.
Một lát sau, nghe thấy anh nói tiếp: "Trước khi sai bọn họ cạo sước sơn xe đã trả tiền, nếu bọn chúng tham lam đến vậy, vậy hãy giết thẳng tay, không cần nể tình"
"Choang" một tiếng, Ngự Giao nghe tiếng động ngoài cửa, vội vã cúp điện thoại mở cửa ra, thấy Doãn Băng Dao đang đứng bên ngoài, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, đồ ăn vương vãi dưới chân cô.
Doãn Băng Dao nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt quật cường đó khiến anh có chút không tự nhiên.
Anh xoay người đi vào trong phòng, Doãn Băng Dao đi theo vào, đóng cửa lại.
Cô đi vào phòng, đứng phía sau anh hỏi: "Người cạo nước sơn lô xe nhập lậu kia, vốn dĩ không phải là Lăng Diệc, là do anh cho người làm, là anh vu oan cho Lăng Diệc đúng không?"
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao?" Ngự Giao xoay người lại, ánh mắt vô cùng tà mị.