Tô Y Thu đứng trước cửa ra vào, mỉm cười nhìn Doãn Băng Dao.
Cậu ấy vẫn xinh đẹp dịu dàng như vậy, nụ cười trên gương mặt luôn khiến người ta liên tưởng tới ánh mặt trời rực rỡ. Một cô gái xinh đẹp thùy mị khiến người ta cảm nhận được sự cao quý tao nhã trên người cô. Nếu đổi lại là trước đây, Doãn Băng Dao nhất định sẽ chạy tới ôm người chị em tốt của mình một cái thật chặt. Nhưng bây giờ trong lòng cô hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không còn mặt mũi gặp người chị em tốt này.
"Băng Dao, lâu rồi không gặp cậu" Tô Y Thu bước vào, đôi giày cao gót màu hồng giẫm xuống sàn nhà tạo nên những tiếng động cộp cộp vang dội.
"Y Thu, sau cậu lại tới đây" Doãn Băng Dao lau tay, tháo tạp dề. Trong lòng rất kinh ngạc.
"Tới để thăm người chị em tốt của tớ" Tô Y Thu cười cười.
Doãn Băng Dao đi tới quầy thu ngân, "Cậu ngồi xuống đi, cửa hàng nhỏ quá cậu thông cảm nha"
"Băng Dao, cậu lại khách sao với tớ rồi"
"Đâu có" Doãn Băng Dao xấu hổ cười cười.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Tô Y Thu, có cảm giác ánh mắt cô ấy không giống như trước đây, cách nói chuyện cũng khiến cô cảm giác là lạ. Chẳng lẽ vì mình làm chuyện có lỗi với cậu ấy, nên chột dạ sao?
"Băng Dao, sao trở về mà không nói với tớ một tiếng" Tô Y Thu bước tới, nắm tay Doãn Băng Dao, vẫn là nét mặt quan tâm giống như trước kia.
"Tớ...." Doãn Băng Dao ngập ngừng nói, không biết nên mở lời như thế nào.
Y Thu đã biết quan hệ giữa cô và Ngự Giao, tại sao nhìn qua không có vẻ tức giận chút nào? Doãn Băng Dao không chịu nổi không khí như vậy, giống như hai người đều đang mỉm cười giả dối.
Rốt cuộc cô lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Tô Y Thu, trong đôi mắt đẹp lấp loáng hơi nước, "Y Thu, cậu đừng miễn cưỡng bản thân, tớ biết cậu đang giận mình"
Tô Y Thu sửng sốt giây lát, đâu chỉ là tức giận đơn giản như vậy. Băng Dao, cậu sẽ không hiểu cảm giác này đâu, bị người đàn ông mình yêu nhất và người chị em tốt nhất của mình phản bội, thật sự là sống không bằng chết.
Mỉm cười, nói: "Băng Dao, cậu nghĩ nhiều. Đúng là tớ đã biết quan hệ giữa cậu và anh Bằng, nhưng tớ không trách không giận cậu. Mỗi người con gái đều có quyền được yêu"
Doãn Băng Dao kinh ngạc, nhìn thấy Tô Y Thu như thế, trong lòng càng thêm khổ sở.
"Y Thu, cậu đừng như vậy, cậu cứ mắng cứ chửi tớ đi" Doãn Băng Dao xoay người sang chỗ khác, đột nhiên cảm giác không thở nổi.
Tô Y Thu bước tới trước mặt cô, một lần nữa kéo tay cô, thân thiết nói: "Chúng ta là chị em tốt, đã nói cả đời này mãi mãi là chị em tốt, làm sao tớ có thể mắng chửi cậu. Băng Dao, cậu đừng lạnh lùng như vậy được không? Hôm nay tới tới đây chỉ muốn được trò chuyện với cậu"
Nỗi chua xót trong lòng Doãn Băng Dao như bị hòa tan theo dòng nước mắt chảy ra ngoài, cô nhìn thẳng vào Tô Y Thu, phát hiện cô ấy cũng đang lệ rơi đầy mặt. Cô gật đầu đồng ý.
"Chúng ta ra phía sau đi, đằng sau có một vườn hoa nhỏ"
Doãn Băng Dao đóng cửa hàng, dẫn Tô Y Thu ra vườn hoa phía sau.
"Y Thu, cậu biết khi nào? Ý tớ là.... là chuyện giữa tớ và Ngự Giao"
Suy nghĩ một lát, Tô Y Thu nói, "Tớ đã biết từ rất lâu rồi, chẳng qua là không nói ra mà thôi"
"Thật xin lỗi...."
"Cậu thật là ngốc, đừng nói xin lỗi với tớ nữa" Tô Y Thu đi theo cô ra phía sau, "Mặc dù tớ biết quan hệ giữa hai người, nhưng lại không biết tình cảm của hai người như thế nào. Từ trước tới nay anh bằng là một người đàn ông lạnh như băng, anh ấy rất ít rung động với phụ nữ, anh ấy đối với cậu...."
"Chỉ là ham mê nhất thời" Doãn Băng Dao đột nhiên xoay người lại, cắt ngang lời Tô Y Thu, cố gắng để bản thân không đau lòng. "Y Thu, cậu yên tâm, anh ta đối với tớ chỉ là chơi đùa, là ham mê nhất thời. Một người đàn ông như anh ta, đôi khi trêu hoa ghẹo nguyệt cũng là khó tránh khỏi, đều là lỗi của tớ"
"Băng Dao cậu đừng như vậy" Tô Y Thu ôm chặt cô, bật khóc.
"Những lời tớ nói đều là thật. Y Thu, cậu yên tâm, tớ sẽ không làm phiền hai người, tớ sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh anh ta"
"Băng Dao, cảm ơn cậu...."
Doãn Băng Dao chớp mắt, phút chốc tuyến lệ tựa như căng lên, nước mắt không ngừng chảy xuôi theo gò má.
Tô Y Thu buông cô ra, cuối cùng cười vui vẻ, "Băng Dao, cậu là cô gái tốt, giống như Đồng Bội nói, cậu nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Hôm nay tớ muốn nói cho cậu biết một chuyện"
"Chuyện gì?"
"Tớ mang thai"
Bờ môi Doãn Băng Dao hơi mím lại, kinh ngạc đến ngây người.
"Nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ không làm một người mẹ đơn thân, dù sao tớ và anh Bằng cũng đã đính hôn, bây giờ chỉ cần nói với anh ấy tớ đã mang thai. Sau đó chúng tớ sẽ kết hôn, Băng Dao đến lúc đó cậu nhớ phải tới chúc phúc cho tớ đấy. Trước đây chúng ta đã nói sẽ làm phụ dâu của nhau”
Nét mặt Doãn Băng Dao có chút xấu hổ, "Tớ nghĩ, tớ không thích hợp xuất hiện"
"Không sao, không phải chuyện giữa cậu và anh Bằng đã trở thành quá khứ rồi sao? Tớ sẽ không để ở trong lòng, tin rằng anh Bằng cũng sẽ không để trong lòng"
"Đến.... đến lúc đó rồi nói"
Sau đó hai người trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, phần lớn đều là những chuyện trước đây ở cùng nhau. Không lâu sau, Tô Y Thu rời đi.
Sau khi Tô Y Thu rời đi, nụ cười gượng ép trên mặt Doãn Băng Dao cũng tan thành mây khói. Cô đưa tay xoa bụng, trong lòng chúa xót. Cùng là con của Ngự Giao, nhưng đứa trẻ trong bụng Tô Y Thu có tương lai và huyết thống cao quý, còn đứa trẻ trong bụng cô, chỉ có thể mai danh ẩn tích.
Cục cưng, mẹ xin lỗi con.
Giờ phút này, Doãn Băng Dao đột nhiên hơi do dự, không biết bản thân quyết định giữ đứa trẻ này lại có phải là một quyết định chính xác không.
***
Lúc chập tối, khi Đồng Bội đang ở trong phòng tập thể hình, Tô Y Thu gọi điện thoại tới. Cô vui vẻ nhận điện thoai, rất lâu rồi hai người không liên lạc với nhau.
"Alo, Y Thu, cậu đang ở đâu?"
"Tớ đang ở quán bar, cậu tới đây đi"
"Được, cậu chờ tớ một lát, tớ lập tức tới ngay" Đồng Bội cúp điện thoại, bước xuống máy chạy bộ.
Từ sau khi Tô Y Thu biết được quan hệ giữa Ngự Giao và Doãn Băng Dao, con người cậu ấy trở nên rất kỳ lạ, hôm nay cậu ấy chủ động hẹn gặp cô, khiến cô rất vui vẻ.
Khi tới quán bar, phát hiện Tô Y Thu đang ngồi uống rượu một mình. Đồng Bội bước tới, thấy sắc mặt người chị em tốt của cô rất khó coi, "Y Thu, không phải cậu không uống được rượu sao? Tại sao bây giờ lại thích uống rượu như vậy"
Tô Y Thu ngẩng đầu, gương mặt hơi ửng hồng, "Say rồi sẽ quên đi rất nhiều chuyện"
"Hả....."
"Đồng Đồng, dạo này Băng Dao có khỏe không?" Tô Y Thu hỏi.
"Tớ không biết, cậu ấy không liên lạc với tớ. Lần trước cậu ấy gọi điện thoại cho tớ, cậu cũng biết mà"
"Thật không?" Tô Y Thu nhíu mày.
"Đương nhiên là thật rồi" nhìn gương mặt tươi cười kỳ lạ của Tô Y Thu, Đồng Bội cảm thấy rất khó hiểu, "Sao vậy?"
"Cộp" một tiếng, Tô Y Thu dùng sức đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, rượu trong ly bắn tung tóe ra bên ngoài. Cô đột nhiên nhìn Đồng Bội đầy oán hận, "Cậu còn muốn lừa tớ tới khi nào?"