Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 200: Lo Lắng



Tiết Noãn Nhi đứng trong phòng bếp vừa làm bữa tối, vừa nghe hai người bên ngoài phòng khách nói chuyện.

"Chú Thẩm, cháu rất quý chú"

"Thật không? Vậy... cháu có muốn nhận chú làm bố nuôi không, dù sao chú Thẩm cũng không có con"

"Không, cháu không muốn"

"Vậy cháu muốn thế nào?"

"Cháu muốn bỏ đi chữ "nuôi", hì hì...."

Bàn tay Tiết Noãn Nhi cầm muỗng canh run run, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Hình như hai người bọn họ rất yêu quý nhau, nhưng bí mật hai người là cha con sẽ chỉ có một mình cô biết, tuyệt đối không thể nói với người thứ hai.

Đến giờ phút này, Tiết Noãn Nhi càng cảm thấy sự ích kỷ của bản thân. Chỉ là cô luôn tự nhủ với bản thân, tất cả đều vì Tiểu Diệc. Nếu như có một ngày Tiểu Diệc biết chú Thẩm mình yêu quý thực ra là một kẻ lòng dạ độc ác, là một tên ác ma giết người không chớp mắt, thằng bé làm sao có thể còn yêu quý anh ta?

Tiết Noãn Nhi vểnh tai lên muốn nghe những lời Ngự Giao nói. Biểu hiện không tự nhiên này, ngay chính cô cũng không nhận ra, mà cũng không muốn nhận ra.

Nhưng hai người bên ngoài đột nhiên nhỏ giọng lại khiến cô không thể nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.

Sau đó, Tiết Noãn Nhi nhanh chóng làm xong đồ ăn. Ngự Giao và Tiết Tiểu Diệc cùng đi rửa tay, bước tới ngồi xuống chiếc bàn nhỏ. Nhìn bọn họ thật giống một gia đình.

Ngự Giao gắp một món xào, thức ăn vừa đưa vào miệng lập tức trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.

Tại sao anh lại đần như vậy? Tại sao không sớm phát hiện ra Tiết Noãn Nhi chính là Băng Dao. Rõ ràng khi Tiết Noãn Nhi mới xuất hiện anh cũng đã tới đây ăn cớm, nhưng chưa từng phát hiện ra mùi vị đồ ăn do chính tay Băng Dao làm. Năm đó anh và Lăng Diệc cũng rất thích đồ ăn do Băng Dao làm.

Ngự Giao cúi đầu ăn một mạch, anh cảm giác hai mắt cay cay muốn khóc, sợ hai người nhìn thấy.

Sau này, anh không còn được ăn đồ ăn do chính Băng Dao làm nữa rồi. Trong sáu năm qua, mỗi đêm trong giấc Ngự Giao đều sám hối, là do anh không biết quý trọng những thứ tự nhiên tới với mình.

"Chú Thẩm? Chú sao vậy?" Tiết Tiểu Diệc phát hiện ra vẻ khác thường của Ngự Giao hỏi.

Tiết Noãn Nhi cũng nhìn sang, "Anh sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không?"

Ngự Giao miễn cưỡng cười cười, "Không, chỉ là tôi vô cùng thích cảm giác như thế này, rất ấm áp"

Tiết Noãn Nhi tròn mắt nhìn, anh ta cảm thấy ấm áp sao?

Ngự Giao chớp chớp mắt cố gắng ép những giọt nước mắt chảy ngược vào trong, ngẩng đầu lên thản nhiên nói; "Ở nhà tôi lúc nào cũng đều ăn cơm trên một chiếc bàn ăn rất dài rất lớn, mọi người trong nhà cũng phải ngồi xa nhau, không có cảm giác ấm áp như thế này"

"Ừ, tôi biết" Tiết Noãn Nhi gật đầu

"Làm sao cô biết?"

"À..." Tiết Noãn Nhi hơi hốt hoảng, vội vàng nói: "Trên tivi thường chiếu những cảnh như vậy mà, Nơi ở của những gia đình danh môn quý tộc đều giống những khách sạn năm sao cao cấp, ha ha..."

"Vậy sau này chú hãy thường xuyên tới nhà cháu ăn cơm đi, dù sao chỉ có cháu và Noãn Nhi ăn cơm cũng rất cô đơn" Tiết Tiểu Diệc nói.

Tiết Tiểu Diệc nhìn Tiết Noãn Nhi dè dặt hỏi: "Mẹ nhìn con như vậy làm gì? có phải em muốn cảm ơn con không. Con biết rõ mẹ cũng hi vọng chú Thẩm thường xuyên tới nhà mình chơi, chỉ là ngại không muốn nói ra thôi đúng không, hì hì, là phụ nữ dè dặt một chút cũng tốt"

Tiết Noãn Nhi thiếu chút nữa bị cậu con trai của mình làm tức hộc máu. Khi nãy cô nhìn con trai như vậy chỉ là đang trách cậu nhiều lời.

Ngự Giao thấy thế, mặt dày nói: "Hai người đã mời tôi như vậy, nếu tôi vẫn từ chối thì đúng là không phải. Vậy sau này tôi sẽ thường xuyên tới làm phiền rồi"

"Hoan hô" Tiết Tiểu Diệc vội vàng bỏ đôi đũa xuống, vui mừng vỗ tay.

***

Sau bữa tối, Ngự Giao vừa chuẩn bị về căn hộ của mình liền bị Tiết Tiểu Diệc kéo lại.

"Chú Thẩm, chú ở lại thêm một lát nữa được không?"

"Sao vậy?"

"Cháu muốn chú tắm giúp cháu" Tiết Tiểu Diệc nói.

Đang thu dọn bát đũa Tiết Noãn Nhi lập tức đặt bát xuống, vẻ mặt không vui nói: "Tiểu Diệc! Không được làm loạn nữa, từ trước tới giờ đều là người khác phục vụ chú Thẩm, tại sao bây giờ con có thể yêu cầu chú ấy tắm cho con, lát nữa mẹ sẽ tắm cho con"

Ngự Giao hơi lúng túng, đúng là cho tới giờ anh đều có người dâng cơm tận miệng quần áo mặc tận tay, chưa từng chăm sóc bất kỳ một đứa trẻ nào chứ đừng nói đến việc tắm giúp nó.

Chỉ là, anh rất thích ở lại nơi này.

"Không có chuyện gì, tuy tôi chưa từng tắm cho trẻ con, nhưng bây giờ tôi có thể thử" Ngự Giao nói.

"Mẹ xem, chú Thẩm cũng đồng ý rồi kìa" Tiết Noãn Nhi vui vẻ cười.

"Mẹ nói không được là không được" Tiết Noãn Nhi lau tay vào tạp dề, bước tới nói với Ngự Giao, "Tổng giám đốc, anh cứ về đi. Chuyện này không thể làm phiền anh được, là do con trai tôi không hiểu chuyện thích dính lấy anh"

"Noãn Nhi không được đuổi chú Thẩm" Tiết Tiểu Diệc phản đối.

Ngự Giao quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Tiểu Diệc, lập tức thấy đôi mắt đen như mực tràn đầy mong đợi của cậu bé đang nhìn mình.

"Cho tôi ở lại thêm chút nữa đi" Ngự Giao nói với Tiết Noãn Nhi.

Vẻ mặt Tiết Noãn Nhi lạnh lùng đầy kiên quyết, "Không được"

Tiết Tiểu Diệc tiếp tục phản đối, "Con không đồng ý! Noãn Nhi là phụ nữ, Tiểu Diệc đã trưởng thành làm sao có thể để mẹ nhìn thấy mông, nếu truyền ra ngoài sẽ rất xấu hổ. Con muốn chú Thẩm tắm cho con cơ"

Những lời này của cậu bé làm bầu không khí căng thẳng tan biến trong nháy mắt.

Tiết Noãn Nhi và Ngự Giao không nhịn được bật cười, cô ngồi xổm xuống trước mặt con trai nhẹ nhàng nói: "Chú Thẩm rất bận, còn rất nhiều công việc cần chú ấy phải giải quyết. Hơn nữa một người cao quý như chú Thẩm làm sao có thể phục vụ tên tiểu quỷ như con được"

Chỉ là do cô ích kỷ không muốn hai bố con họ quá gần gũi nhau, sợ Tiết Tiểu Diệc sẽ nảy sinh tình cảm với Ngự Giao, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.

Tiết Tiểu Diệc chu miệng, dáng vẻ lã chã chực khóc, "Các bạn trong nhà trẻ đều được bố tắm cho, con cũng muốn biết cảm giác đó, muốn có một người giống bố tắm cho sẽ có cảm giác gì?"

Những lời Tiểu Diệc nói như đòn trí mạng đánh thẳng vào Tiết Noãn Nhi. Trong lòng cô chợt đau nhói, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Ngự Giao cũng vô cùng đau lòng, anh không quan tâm đến sự phản đối của Tiết Noãn Nhi, bước tới dùng một tay bế cậu bé lên nói: "Đi, chú tắm cho cháu"

Đôi mắt buồn bã của Tiết Tiểu Diệc lập tức sáng lên, cậu kích động ôm chầm lấy cổ Ngự Giao, hôn một cái lên mặt anh, "Chú Thẩm vạn tuế! Chú Thẩm tốt nhất"

"Phòng tắm ở đâu"

"Ở trên lầu ạ"

"Được rồi, chúng ta lên lầu tắm thôi"

"Chú Thẩm chơi đùa nước với cháu nha"

"Không thành vấn đề"

"Hì hì hì....."

Hai người đi lên lầu hoàn toàn không để ý tới gương mặt khổ sở của Tiết Noãn Nhi vẫn đứng yên tại chỗ. Sự thật chứng minh, sự lo lắng của Tiết Noãn Nhi đã xảy ra, Tiết Tiểu Diệc càng ngày càng dính chặt với Ngự Giao