"Không có, em đâu có giận anh. Em biết anh bận rộn đối phó với Mục Quang, làm sao em có thể vì vậy mà tức giận, nếu như không phải là vì em, làm sao anh có thể giao tập đoàn của mình cho Mục Quang, khiến bây giờ bận rộn tới sứt đầu mẻ trán"
Lại một lần nữa xoay người cô lại, "Ngốc quá, em đang nói gì đấy? Là anh cam tâm tình nguyện vì em. Tất cả đều do anh, nếu không phải vì anh, ông ta sẽ không đối phó với em như vậy"
Băng Dao cảm thấy trước mắt mình trở nên mờ mờ, hơi nước dần dần ngưng tụ trong mắt, biến thành nước mắt.
Ngự Giao nghe tiếng nghẹn ngào, vội vàng nâng mặt cô lên, đau lòng nhíu mày, "Lại khóc rồi, tất cả là tại anh, là anh không tốt. Dù bận rộn tới đâu anh vẫn nên tới thăm em, nên gọi điện thoại cho em." không ngừng nói lời xin lỗi.
Doãn Băng Dao lắc đầu, trong chớp mắt một hàng lệ rơi xuống. "Em không trách anh, thật sự không trách, em chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là tự trách mình?"
anh thận trọng bưng mặt cô, như đang cầm một thứ trân bảo, "Em tự trách mình cái gì?"
"Trách em là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của anh" mỗi ngày cô đều có cảm giác lươn tâm cắn dứt.
Ngự Giao thở dài, ôm cô vào lòng, "Ngốc quá, đừng nói như vậy. Cho tới bây giờ giữa anh và Y Thu chưa bao giờ có tình yêu, anh đối với cô ấy vẫn luôn chỉ là tình cảm anh em. Lý do kết hôn cùng cô ấy, anh cũng đã giải thích với em rồi đó. Đừng tự trách mình nữa được không? Chỉ có em mới là vợ anh"
Doãn Băng Dao ngẩng đầu nhìn, "Giao, thật sự em không giận chuyện anh không tới thăm em, em biết anh rất bận, em hiểu điều này. Nhưng trong lòng em thực sự rất lo lắng, em không biết chờ đợi như thế này liệu có đúng không?"
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, "Là anh khiến em lo lắng, gần đây trong tập đoàn có quá nhiều việc, nên đã bỏ quên em. Anh nói rồi, sẽ sớm giải quyết chuyện ly hôn với Y Thu. Em phải chờ anh, biết không? Đừng khóc nữa, nhìn em khóc anh rất đau lòng."
"Không phải là em muốn giục anh ly hôn, chỉ là em rất đau khổ..." trong lòng cô vô cùng mâu thuẫn.
"Được rồi, anh tới là muốn nói cho em một tin tốt." Ngự Giao cầm tờ báo mình mang tới, "Em xem đi"
Nhận tờ báo từ tay anh, Doãn Băng Dao nhìn chằm chằm vào hình ảnh được phóng lớn trên mặt báo, vui mừng nói: "Mục Quang bị bắt?"
"Đúng vậy?"
Cô kích động một lúc lâu không nói ra lời, cuối cùng kẻ xấu đã bị trừng phạt, Hiên Bạch ở dưới suối vàng có biết cũng được an ủi.
Ngự Giao cười cười: "Rất vui mừng đúng không"
"Vâng" Băng Dao gật đầu, hỏi: "Còn Dương Tuyết Hoa thì sao?"
"Mục Quang bị tử hình, còn bà ta bị tù chung thân"
Doãn Băng Dao thở dài.
"Sao vậy?"
"Thực ra Dương Tuyết Hoa không xấu..."
"Băng Dao, em lương thiện quá nên mới bị bà ta lợi dụng"
Doãn Băng Dao ngẩng đầu nhìn anh: "Em biết bà ta đang lợi dung mình, còn nói dễ nghe một chút đó chính là giao dịch giữa em và bà ta, là em tự nguyện để giữ được tính mạng của mình và Tiểu Diệc." nếu không có Dương Tuyết Hoa, cô và Tiểu Diệc sợ rằng đã không còn trên thế giới này.
Dùng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt áy náy trên gò má Băng Dao, "Đều là tại anh, nếu lúc đầu anh không ép em như vậy... em sẽ không bỏ đi, cũng không gặp chuyện nguy hiểm tới tính mạng"
"Mọi chuyện đều qua rồi..."
"Băng Dao, anh thề, sau này sẽ không bao giờ tổn thương em, cũng sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương em. Tin anh được không?" ánh mắt anh thành khẩn nhìn cô.
"Vâng, em tin anh"
Thực ra, khi nói ra chữ "tin" kia, chỉ là tin tưởng anh yêu cô, vì từ trong đôi mắt anh, cô nhìn ra được tình yêu kiên định. Nhưng, cô không tin anh sẽ không làm tổn thương mình.
Tình yêu là ngọt ngào, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ có tổn thương. Làm sao có chuyện thuận buồm xuôi gió.
Ngự Giao thâm tình nhìn cô, không khí ấm áp yêu thương bao quanh hai người, cô cúi đầu hơi nhắm mắt lại, khi đôi môi Ngự Giao sắp chạm vào bờ môi cô thì điện thoại di động của anh không đúng lúc vang lên.
Anh hơi ngẩn người một chút, không để ý tới tiếng chuông điện thoại, mà cúi đầu hôn lên bờ môi cô. Doãn Băng Dao nhẹ nhàng đẩy anh ra, hai gò má ửng đỏ: "Nghe điện thoại đi"
"Khốn kiếp" Ngự Giao nhỏ giọng mắng một câu, nhíu mày rút điện thoại di động ra
"Hai người không ra à? Chúng tớ đang ở quán rượu chờ đây"
Vốn dĩ hôm nay tới là để đưa Băng Dao ra ngoài ăn mừng chuyện Mục Quang và Dương Tuyết Hoa đã bị bắt, nhưng bây giờ lại chỉ muốn được cùng Băng Dao ở thế giới riêng của hai người.
Doãn Băng Dao thấy Ngự Giao cúp điện thoại, trong mắt thoáng qua một tia mất mác, "Lại phải ra ngoài giải quyết công việc sao?"
"Không, mấy người Lang Long nói tối nay ăn mừng, kêu anh đưa em tới"
"Dẫn em đi?"
"Ừm, cũng toàn người em quen rồi chỉ có mấy người Phương Chính Đông, Lang Long và Đồng Bội thôi"
"Phải tới quán rượu sao?"
"Ừ"
"Em không đi đâu, trong nhà còn có Tiểu Diệc, hơn nữa dẫn con tới những chỗ đó không tốt" cô lắc đầu từ chối.
Ngự Giao vừa định lên tiếng khuyên cô, Tiết Tiểu Diệc đã chạy ra nói, "Băng Dao và chú Thẩm cứ ra ngoài chơi đi, mẹ ở nhà ngày nào cũng buồn bã chán nản cũng nên ra ngoài giải sầu một lát"
Hai người kinh ngạc nhìn cậu nhọc không biết xuất hiện từ khi nào.
"Nhưng một mình con..."
Băng Dao chưa nói hết câu, Tiết Tiểu Diệc đã cắt ngang lời cô: "Con không sao... con là đàn ông, tất nhiên sẽ không sợ ở nhà một mình"
Ngự Giao cười cười, "Con đấy..." từ kế tiếp lập tức dừng lại trong cổ họng, anh muốn nói, con trai bố đúng là rất giỏi, nhưng nghĩ tới chuyện Tiết Tiểu Diệc không biết chuyện này. Vì vậy vội vã đổi lại, "Chú biết Tiết Tiểu Diệc là giỏi nhất, nhóc con ở nhà một mình ngoan nhé"
"Vâng" Tiểu Diệc gật đầu lia lịa.
"Nhưng..." Doãn Băng Dao vẫn không an tâm.
"Được rồi, đừng lo lắng nữa. Tiểu Diệc rất hiểu chuyện, thằng bé sẽ không ra ngoài đâu, ở nhà thì có thể xảy ra chuyện gì được, hơn nữa bây giờ cũng đến giờ thằng bé đi ngủ rồi"
"Vâng, chú và mẹ đi đi, lát nữa con sẽ đi ngủ ạ" Tiết Tiểu Diệc giục, "Mau đi đi"
Doãn Băng Dao không tiếp tục phản đối, nhẹ nhàng xoa đầu con trai, "Con ngủ ngoan nha"
"Vâng ạ"
Thật ra vừa rồi cậu đã lén núp ở đây, nhìn thấy chú Thẩm và Băng Dao thân thiết. Hơn nữa mấy ngay nay tâm trạng Băng Dao hình như luôn buồn rầu, cậu chỉ hi vọng mẹ đi chơi thật vui vẻ.
Doãn Băng Dao ngồi lên xe của Ngự Giao. "Đúng rồi, không phải anh đã giao tập đoàn Thẩm thị cho Mục Quang rồi sao? Hiện giờ thế nào rồi?" cô lo lắng hỏi, dù sao tất cả đều là vì cô.
"Tất nhiên tập đoàn vẫn là của anh, đó chỉ là một cái bẫy thôi"
"Cái bẫy?" gương mặt Băng Dao mờ mịt không hiểu, nghiêng đầu nhìn Ngự Giao, trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh khẽ nở nụ cười tà ác.
"Nói ra dài dòng lắm, chuyện này cũng rất phức tạp, trên thương trường có rất nhiều chuyện em không hiểu hết được đâu" một tay anh cầm lái, một tay khoác vai Doãn Băng Dao, tự tin nói, "Anh làm chuyện gì đều có lý của mình, hơn nữa anh còn muốn nuôi vợ con, làm sao có thể làm mất tài sản của mình"
"Vợ con..." cô cụp mắt nói.
"Đúng vậy, là em và Tiểu Diệc."
Doãn Băng Dao thầm cười khổ, trong đầu cô lại đang nghĩ tới Y Thu và đứa bé chưa chào đời trong bụng cô ấy.
"Băng Dao?" Ngự Giao đưa mắt nhìn dáng vẻ thất thần của Doãn Băng Dao, cảm giác cô có tâm sự gì đó, "Không vui sao?"
"Không, không có" cô nhìn anh cười.
Thật ra có rất nhiều lần cô muốn nhắc tới Y Thu, nhưng lời đến khóe miệng lại không thể thốt thành tiếng. Cô thật sự rất lo lắng, nên mới muốn nói. Nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lại sợ cảm rằng anh sẽ vứt bỏ cô ấy.
Quan trọng nhất là cô không muốn khiến Ngự Giao cảm thấy áp lực, cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh, sẽ không có nửa lời oán hận hoặc không vui.
Đi tới quán rượu, chính là quán rượu quen trước đây của Ngự Giao.
"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" khóe miệng anh nở nụ cười tà mị.
"Nhớ, ngày đó anh nhân lúc em uống say đã..." cô gắt giọng nói.
Cánh tay ôm thắt lưng cô đột nhiên trượt xuống bờ mông yêu kiều của cô, nhẹ nhàng vỗ một cái, "Là chính em ôm chặt lấy anh không buông, anh còn nhớ đêm đó em rất hưởng thụ, cũng rất nhiệt tình."
Bọn họ đi vào phòng giành riêng cho khách vip, hôm nay trong quán rượu có rất nhiều người, khi Ngự Giao nói ra câu đó, Doãn Băng Dao thẹn thùng trừng mắt liếc anh một cái: "Nói nhỏ thôi, người khác nghe thấy đó"
"Nghe thấy thì sao, có gì ghê gớm đâu"
Cô không nói lại anh, người đàn ông này chính là như vậy, cho tới bây giờ vẫn luôn khư khư cố chấp, không quan tâm tới ánh mắt của người khác.
Hai người vào phòng. Phương Chính Đông, Đồng Bội, Lang Long còn có Phạm Khiết Phàm đã ở trong phòng, bọn họ đang nói về chuyện yêu đương gì đó.
"Hai người tới rồi à" bốn người cùng đứng lên.
Đồng Bội vội vàng chạy qua đón, "Băng Dao"
Nhìn thấy Ngự Giao luôn ôm Băng Dao không rời, trong ánh mắt Lang Long và Phạm Khiết Phàm ánh lên một tia đau khổ.
Phạm Khiết Phàm chú ý tới vẻ không vui của Lang Long, đột nhiên kéo tay anh. Đúng lúc Lang Long đang định giằng tay ra, cô kéo càng chặt hơn.
"Hiện giờ tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, tớ có chuyện muốn tuyên bố với mọi người."
những người khác đều quay sang nhìn về phía hai người, ánh mắt lướt qua gương mặt Lang Long và Phạm Khiết Phàm sau đó dán chặt vào hai bàn tay đan nắm nhau của họ.
Phạm Khiết Phàm nói, "Tớ và Phạm Khiết Phàm đang qua lại"
Gương mặt ba người còn lại đều tỏ ra kinh ngạc, chỉ gương mặt bình tĩnh của Ngự Giao không chút gợn sóng, thực ra anh đã sớm nhìn thấu hai người.
Phương Chính Đông không thể tin, hỏi lại: "Long, là thật sao?"
Lang Long xấu hổ gật đầu, cắn răng nói: "Là thật, chúng tớ đang qua lại với nhau"
Phương Chính Đông vẫn không dám tin, Phạm Khiết Phàm tích Ngự Giao, đây là điều tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết, hơn nữa anh còn biết sự trung thành của Phạm Khiết Phàm với Ngự Giao cũng xuất phát từ sự si tình, thực ra mấy năm gần đây cô có rất nhiều cơ hội phát triển tốt hơn, nhưng vì Ngự Giao cô cam tâm tình nguyện ở lại. Tất nhiên Ngự Giao cũng cho cô những đãi ngộ không ở công ty nào có.
Doãn Băng Dao hơi cười, cô không hiểu được tâm trạng thực sự của Phạm Khiết Phàm và Lang Long, chỉ cảm thấy như vậy rất tốt. Thời gian trước, cô có thể nhận ra sự theo đuổi của Lang Long với mình, cũng cảm thất rất áy náy.
Vì Lang Long sẽ làm cô nhớ tới Thẩm Hiên Bạch, vì tình yêu với cô mà Thẩm Hiên Bạch phải chết. Cho nên, từ cái chết của Thẩm Hiên Bạch, cô không muốn bất kỳ người đàn ông nào đem lòng yêu mình, cô không chịu đựng được tình cảm sâu nặng như vậy.
Hiện giờ Lang Long đã có bạn gái, cô cảm thấy rất vui vẻ.
Đồng Bội vỗ tay, "Tốt quá, mọi người ai cũng có đôi... chúng ta cùng nhau nâng ly"
Tất cả mọi người nâng ly, trong lúc uống cạn ly rượu trong đáy mắt Lang Long ánh lên vẻ buồn bã. Trước đây cảm thấy rượu thật ngon ngọt, nhưng giờ phút này lại cảm thấy thật cay đắng.
Phạm Khiết Phàm nhẹ nhàng siết chặt tay anh, ghé sát đôi môi đỏ mọng vào bên tai anh, dùng giọng nhỏ nhất chỉ để Lang Long có thể nghe được, "Vui vẻ một chút, chúng ta phải cố gắng lên, chúng ta nhất định có thể" cô đang khích lệ Lang Long, cũng là đang khích lệ chính mình.
Động tác này của Phạm Khiết Phàm ở trong mắt những người khác thực sự rất thân mật. Nhưng mấy người Phương Chính Đông hoàn toàn không hiểu, giữa Lang Long và Phạm Khiết Phàm đã có ước định.
Bọn họ chỉ là hai người thất tình đau khổ, sưởi ấm lẫn nhau, an ủi lẫn nhau. Vì không có được người mình yêu...
Mấy người ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện uống rượu. Phạm Khiết Phàm là một người phụ nữ kiên cường, một khi cô đã nghĩ thông, đã xác định một chuyện, sẽ không lùi bước. Bởi vì cô hiểu tình yêu của Ngự Giao đối với Doãn Băng Dao lớn tới mức nào, cho nên lý trí cô lựa chọn từ bỏ, mà Lang Long cũng là một lựa chọn tốt, chuyện quan trọng là hai người phải hiểu lẫn nhau.
Chi nên, tình yêu có thể nuôi dưỡng, từ nay về sau cô sẽ đem tình yêu với Ngự Giao chôn sâu tận đáy lòng.
Ngự Giao và Doãn Băng Dao ngồi sóng vai bên nhau, Doãn Băng Dao không ngờ mấy người bọn họ lại uống nhiều rượu như vậy, tửu lượng của cô không tốt, mấy lần Phương Chính Đông mời rượu Ngự Giao đều phải uống thay cô. Dưới ánh đèn mờ tối trong lòng, Doãn Băng Dao không hề để ý, thỉnh thoảng ánh mắt của Lang Long vẫn nhìn về phía mình.
Cô chỉ cảm giác mí mắt giật giật, cứ có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy, trong lòng rất lo lắng. Tự an ủi mình, có thể vì để Tiểu Diệc ở nhà một mình nên mới lo lắng không yên.
Ngự Giao cảm nhận được nỗi lo của cô, nhẹ nhàng đặt tay xuống đầu gối cô, nhỏ giọng nói: "Đừng lo, ăn mừng xong chúng ta sẽ trở về"
"Vâng"
Đúng lúc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, một vị khách không mời mà tới - Tô Y Thu.
Ngoài cửa truyền vào giọng nói vệ sĩ của Ngự Giao, anh ta mới làm bảo vệ cho Ngự Giao nên không biết Tô Y Thu. Chi dù là bảo vệ đã đi theo Ngự Giao nửa năm, cũng không chắc chắn biết Tô Y Thu, vì Ngự Giao thật sự rất ít khi đi cùng Tô Y Thu.