Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 37



//Tiểu thư, người về rồi!

Cổ Mộc Anh đang ngồi uống rượu một mình, nghe Cổ Mộc Hàn về…ông chợt khựng lại, chuyển ánh mắt nhìn ra cửa.

Cổ Mộc Hàn thấy ba mình không vui nên ngồi uống rượu một mình, thoáng đau lòng nhưng rồi cô nhanh điều chỉnh cảm xúc..

- Thưa ba con mới về!

‘Nhà này làm gì chứa nổi một người tôn kính như Cổ tiểu thư’.

Cổ Mộc Hàn nhíu mày, rồi xuống đối diện với ba mình ‘‘con về để lấy một ít đồ và sẽ đi ngay’’.

Cổ Mộc Anh cười lạnh “Cổ tiểu thư hãy lấy những thứ gì thuộc về cô!”

Cổ Mộc Hàn đứng lên đi thẳng lên phòng riêng của mình…

Thấy từ phía đối diện mình là Giả Thiên Thiên đang xách hành lý đi đến, một tay đang nắm chặt tay Cổ Mộc Ân. Cổ Mộc Hàn dừng bước và dang tay chặn lại.

- Dì Thiên Thiên định đi đâu vậy?

*Liên quan gì đến cô.

- Sao lại không liên quan, Cổ gia thành ra thế này thì cũng nhờ dì Thiên Thiên ban cho.

*Tôi!

- Sao vậy? Sợ ba tôi không đủ cơm để nuôi dì à?

Giả Thiên Thiên nhíu mày!

- Tôi biết…năm xưa dì vì ba tôi lắm bạc nhiều tiền mà dùng đủ mọi thủ đoạn đê hèn để bò lên giường của ba tôi. Hừ…còn đổ oan cho Minh Nguyệt Hà. Dì đúng là trơ trẽn mà, Giả Thiên Thiên.

Cổ Mộc Anh vừa loạng choạng đi đến, nghe thế thì liền chết lặng.

Cổ Mộc Hàn lại lạnh giọng nói tiếp “tôi còn biết được là dì rất yêu Từ Diện Tư, nhưng vì năm xưa anh ấy không được như bây giờ, anh ấy vừa mới tiếp quản Từ thị mà gặp vô số vấn đề khó khăn nên dì mới chọn ba tôi. Vài năm trở lại đây Từ Diện Tư làm ăn ngày một phất lên, dì lại dùng đủ mọi cách để mồi chài anh ta. Con người của dì đúng là quá đê tiện mà!”

*Cô câm miệng!

‘Tôi đúng là rước sói vào nhà mà!’

*Mộc Anh, đừng nghe Hàn Hàn nói lung tung. Không phải như vậy đâu anh.

‘Được rồi Giả tiểu thư…Cổ Mộc Anh tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, vài hôm nữa lại phải ra hầu toà’.

*Mộc Anh!

‘Được rồi, nghĩ đến tình nghĩa mười năm…ở đây tôi còn chút tiền, cầm lấy mà nuôi Tiểu Ân’.

*Mộc Anh!

Cổ Mộc Anh đặt tấm thẻ vào tay Giả Thiên Thiên rồi quay lưng rời đi…

*Mộc Anh, em xin lỗi…tất cả đều tại em mà Cổ gia thành ra thế này.

‘Là do Cổ Mộc Anh tôi bất tài, không liên quan đến Giả tiểu thư!’

Nói xong, Cổ Mộc Anh lủi thủi rời đi…

Cổ Mộc Hàn cười mai mỉa “mười năm thanh xuân của dì Thiên Thiên chỉ đổi được tấm thẻ vài chục triệu và một đứa con gái!”

Giả Thiên Thiên cúi mặt “đúng vậy…không đáng, thật sự không đáng”.

Giả Thiên Thiên nắm chặt tấm thẻ trong tay “mình không cam tâm!”

……………

Cốc…cốc…

‘Vào đi!’

- Nội!

‘Tiểu Hàn’

- Nội!

Cổ lão phu nhân ôm lấy Cổ Mộc Hàn mà khóc nức nở.

Nhìn thấy nét sầu khổ trên khuôn mặt già nua của bà mà lòng Cổ Mộc Hàn bỗng thấy nhói đau.

- Nội!

Cổ lão phu nhân đưa tay lên quẹt đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi “Cổ gia của chúng ta đã bị hủy hoại trong tay người đàn bà xảo quyệt kia rồi”.

- Nội, đừng buồn nữa có được không nội?

‘Con bảo ta làm không buồn được. Cổ gia là tâm huyết cả đời của ông nội con, nay lại bị lụn bại trong tay một con đàn bà…thử nghĩ mà xem, ta làm sao mà còn mặt mũi đi gặp ông nội của con khi trăm tuổi già’.

- Nội đừng phiền não mà sinh bệnh. Rồi sẽ không sao đâu nội.

‘Nội biết rõ tình hình hiện tại thế nào…nên con không cần phải giấu giếm nội làm gì, ta già nhưng đầu óc của ta vẫn chưa có lú lẫn’.

- Nội, nội hãy tin con.

Cổ Mộc Anh nghe được cuộc trò chuyện giữa Cổ Mộc Hàn và Cổ lão phu nhân mà thấy bản thân mình bất lực “mẹ nói đúng, Cổ gia là tâm huyết một của ba…vậy mà đến lượt mình thì trở nên lụn bại. Tất cả đều tại mình!”

………………

- Ba!

‘Có chuyện gì?’

Cổ Mộc Hàn cười tươi, từ khi Cổ thị xảy ra chuyện đến giờ…ngày nào ba cô cũng chìm trong men say, hôm nay thấy ba không nhậu nên cô cũng thấy vui.

Cổ Mộc Anh nhìn sắc mặt tươi tắn của con gái mà không khỏi bất ngờ “sao mình có cảm giác như Tiểu Hàn rất hời hợt trước biến cố của Cổ gia vậy chứ!”

Cổ Mộc Hàn ngồi vắt vẻo đôi thon dài của mình…

‘Con muốn nói gì với ba thì cứ nói đi!’

- Ba! Con muốn nói với ba một chuyện rất quan trọng.

‘Hửm?’

- Cổ phiếu của Cổ thị là do con thu mua.

Cổ Mộc Anh kinh ngạc “Chả trách con lại bình tĩnh đến như vậy!”

- Con xin lỗi ba.

‘Con thì có lỗi gì chứ, không phải là con thu mua thì cũng là người khác thu mua’.

- Ba thật sự nghĩ như vậy sao?

‘Ba nghĩ như vậy!’

Cổ Mộc Hàn trầm tư không lên tiếng.

‘Con dự định tiếp theo sẽ làm gì?’

- Con muốn có được Cổ thị.

Cổ Mộc Anh trầm ngâm một lúc rồi khẽ cười ‘‘Được, Cổ thị vốn sẽ thuộc về con, nhưng ba lại không nghĩ là nó đến sớm như vậy và cũng không ngờ…con có được Cổ thị bằng cách này’’.

- Con còn muốn nhờ ba trợ giúp cho con.

‘Giúp được gì cho con, thì ba sẽ rất sẵn lòng!’

- Cảm ơn ba!

……………

‘Già!’

“Có chuyện gì?”

‘Cổ tiểu thư chuẩn bị trở thành người thừa kế Cổ thị. Ngày kia nhậm chức’.

Từ Diện Tư nhíu mày “cậu nói thật sao?”

Hàn Du gật đầu!

“Cổ Mộc Anh như vậy mà lại dễ dàng đồng ý!”

‘Cổ thị chỉ còn cái vỏ rỗng, lão hồ ly đó còn gì để quyến luyến!’

Từ Diện Tư trầm mặc “không đúng, không đơn giản như vậy. Lão hồ ly Cổ Mộc Anh đó chẳng vì ai một cái gì”

‘Vậy có khi nào Cổ tiểu thư sẽ gặp nguy hiểm không?’

“Có!”

Hàn Du kinh ngạc.

“Cho người âm thầm bảo vệ Tiểu Hàn”.

‘Tôi biết rồi già!’