Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 64: Cổ Mộc Hàn bỏ trốn



*Anh Tư Tư, không phải em.

“Không phải cô thì là ai?”

*Là Hàn Hàn.

“Đủ rồi Giả Thiên Thiên!”

*Tư Tư, hãy tin em. Trà đó là do Hàn Hàn đưa cho em.

Từ Diện Tư nheo mắt “Cô bảo sao? Tiểu Hàn đưa trà cho cô sao?”

Giả Thiên Thiên vừa khóc vừa gật đầu “Dạ!”

“Cô dám lừa tôi”

*Anh Tư Tư, em nói thật đó.

Từ Diện Tư nhanh chân đi đến phòng Cổ Mộc Hàn…

Cốc…cốc…

“Tiểu Hàn mở cửa cho anh!”

Cốc…cốc…

“Tiểu Hàn…mở cửa cho anh”

Không thấy Cổ Mộc Hàn mở cửa, lực tay Từ Diện Tư mạnh hơn…

Ầm…ầm…

“Tiểu Hàn…”

Vẫn không thấy Cổ Mộc Hàn ra mở cửa, Từ Diện Tư nhíu chặt mày ''Tiểu Hàn, em nhanh cút ra đây cho anh!"

Cổ Mộc Hàn ngồi bên trong phòng bĩu môi “Bổn tiểu thư đây không rảnh để đôi co với tên khốn kiếp nhà anh”.

“Tiểu Hàn, em đâu rồi?”

Cổ Mộc Hàn xuýt xoa chiếc cằm nhỏ nhắn của mình rồi mỉm cười “thử xem, em và anh thì ai mới là người chiến thắng cuộc chơi này!”

Rầm…

Mất kiên nhẫn khi phải đợi chờ, Từ Diện Tư phá cửa xông vào phòng, tìm quanh căn phòng nhưng không thấy Cổ Mộc Hàn đâu.

“Người đâu rồi?”

Thấy cánh cửa sổ mở toang, Từ Diện Tư đi đến bên cửa sổ rồi không khỏi khó chịu khi thấy thấp thoáng từ xa trong vườn sau là bóng dáng xinh đẹp của Cổ Mộc Hàn đang đi “Cổ Mộc Hàn…em giỏi lắm, dám bỏ trốn”.

Reng…

Đang định đuổi theo cô nhưng chuông điện thoại bất chợt reo lên.

“Alo…”

‘Già…Cổ Mộc Anh không chịu ký vào giấy xác nhận nhượng chức cho Cổ tiểu thư!’

“Chứng tỏ các người vẫn chưa chăm sóc tốt cho ông ta”.

‘Không phải chứ già, ông ta bầm dập cả rồi!’

“Đôi khi bạo lực không phải là cách tốt nhất”

‘Nhưng tôi thấy đó là cách duy nhất’

“Tôi cho cậu ba ngày để lấy được chữ ký của ông ta”.

‘Nhưng…’

Tút…

Hàn Du khóc mếu máo sau tiếng tút “già muốn có chữ ký của ông ta thì tự mình sang đây mà lấy, ông ta cứng cổ như vậy, tôi chịu”.

……………………

//Cổ tiểu thư!

- Anh về nước làm gì?

//Ba cô đến Thụy Sĩ tìm tôi.

- Sao ông ta lại biết anh?

//Đương nhiên ông ta không biết tôi, nhưng ông ta tra ra ngày hôm đó cô gặp tôi và tôi lên máy bay rời khỏi Hoa Hạ ngày hôm đó. Căn bản là như vậy.

- Vậy anh có dự định gì?

Tên sát thủ thở dài “tôi chưa có dự định gì cả”

Cổ Mộc Hàn mỉm cười “một sát thủ giết người không gớm máu như anh mà cũng có lúc phiền não sao?”

//Tôi thế nào cũng được, tôi sợ liên luỵ đến cô thôi.

- Xuất phát từ con tim anh sao?

//Đúng vậy!

- Tại sao?

//Tại vì tôi thấy cô rất đáng thương.

Cổ Mộc Hàn thoáng kinh ngạc “Ý anh là sao?”

//Tôi chỉ là kẻ mồ côi đã thấy mình đáng thương lắm rồi, còn cô có ba mà cũng không khác gì tôi. Thậm chí cô còn đáng thương hơn cả tôi.

- Anh nói đúng, ba ruột của tôi còn thẳng thừng muốn xoá tôi khỏi thế gian này. Tôi đúng là quá đáng thương.

//Cô định tiếp theo sẽ làm gì?

- Anh có chạm mặt ba tôi chưa?

//Ba cô bị người ta đưa đi rồi.

- Là ai?

//Chắc là người nào đó muốn bảo vệ cô.

- Anh Tư Tư sao?

//Tôi nghĩ chỉ có anh ta.

Cổ Mộc Hàn im lặng không lên tiếng!

//Tôi sẽ ở lại bên cạnh cô và bảo vệ cô.

- Được! Nhưng trước tiên thì anh phải thay đổi hình tượng của mình một chút.

//Thay đổi sao?

- Phải, tôi không thích một người đàn ông đi bên cạnh tôi mà đeo theo bộ tóc luộm thuộm như vậy.

//Được…

- Mà tên của anh gọi đầy đủ như thế nào?

//Họ Giang, gọi đầy đủ là Giang Trường Sinh.

Cổ Mộc Hàn cười sặc sụa “với cái tên này thì anh sẽ sống dai lắm, mặc dù anh là một sát thủ”.

Giang Trường Sinh phì cười!

Cổ Mộc Hàn ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một sát thủ cười…nụ cười ấy rạng rỡ như mặt trời mới mọc, nụ cười như mang theo sức sống mới.

- Được rồi, sáng mai gặp nhau ở đây, sau đó cùng tôi đến Bạch Thành.

//Được!

Lần này Cổ Mộc Hàn quyết định ở lại Bạch Thành một thời gian dài…thứ nhất xưởng nhà họ Vân cần phải cũng cố lại một số thứ, thứ hai cô muốn được yên tĩnh một thời gian và cô muốn ở cạnh ngoại mình và chăm sóc cho bà…mẹ cô qua đời sớm, chữ hiếu với bà trong kiếp này vẫn chưa tròn…cô sẽ giúp mẹ mình trả hiếu cho bà.