Từ Diện Tư đang đứng trước khóm hoa diên vĩ, tâm tư trầm lắng nghĩ ngợi vu vơ "là ai lại nặng tình đến như vậy chứ, trồng cả loài hoa thương nhớ !"
(Hoa diên vĩ là loài hoa mang ý nghĩa của hy vọng, chờ đợi, thương nhớ về ký ức)
Nghe giọng nói của non nớt của Cố Mộc Thụy, Từ Diện Tư quay đầu lại nhìn cậu bé và cười hiền hòà với cậu.
Cảm nhận được sự dịu dàng của Từ Diện Tư, lòng Cổ Mộc Thụy vô cùng ấm áp.
'Chú Tư Tư cũng thích hoa diên vĩ sao ?'
Từ Diện Tư gật đầu "chú thích chứ !"
'Mẹ của con cũng rất thích hoa diên vĩ.
"Vậy sao ?"
'Khóm hoa này là mẹ con trồng đó ạ !'
Từ Diện Tư nhíu mày "Là mẹ của con trồng thật sao ?"
'Tất nhiên rồi ạ !'
Từ Diện Tư nheo mắt "Là cô ấy trồng thật sao ? Không phải cô ấy là một người luôn bận rộn sao ?"
//Thiếu gia, lão phu nhân đợi thiếu gia vào ăn sáng.
Hông chủ Từ, lão phu nhân đang đợi ông chủ Từ vào cùng ăn sáng.
Từ Diện Tư nhìn cô giúp việc và ôn tồn hỏi "Khóm hoa diên vĩ này là do ai trồng ?"
I/Dạ thưa ông chủ Từ "đám hoa diên vĩ này là do chính tay tiểu thư đã trồng và chăm sóc".
"Thế sao ?"
// Tiểu thư rất thích loài hoa này, sáng nào tiểu thư cũng đứng ngắm nhìn thật lâu rồi mới đi làm.
Từ Diện Tư cười cười "Một người cao ngạo lạnh lùng như cô ấy, vậy mà lại có sở thích nhẹ nhàng thế này sao ?
Thật khiến cho người khác phải bất ngờ đấy !"
'Bà ơi bà...Tiểu Thụy chúc bà ngày mới vui vẻ ạ !'
Phát hiện ra gần đây Cổ Mộc Thụy nói được rất nhiều từ, Vân lão phu nhân thầm vui "thằng bé lại lớn thêm một chút rồi !"
*Tiểu Thụy ngoan của bà.
"Bà, ngày mới vui vẻ ạ !"
*Tư Tư, cùng ngồi xuống ăn sáng với bà nào.
"Dạ thưa bà !"
*Tiểu thư của các người đâu rồi, sao vẫn chưa ra ăn sáng ?
//Dạ thưa lão phu nhân, tiểu thư bận việc nên rời khỏi nhà từ sáng sớm.
Vân lão phu nhân thở dài "tội cho Tiểu Hàn, lúc nào cũng bận rộn".
Hai cô giúp việc nói khẽ với nhau !
//Cô xem kìa...thiếu gia của chúng ta sao giống ông chủ Từ quá vậy.
H/Ừ nhỉ ! Cô nói thì tôi mới để ý, hai người họ giống nhau thật đấy.
Từ Diện Tư nhíu mày, anh đưa mắt nhìn Cổ Mộc Thụy.
Vân lão phu nhân mỉm cười "Tư Tư ăn nhiều vào, bà thấy con đã gầy đi rất nhiều rồi !"
"Trước đây con như thế nào ạ ?"
*Từ Diện Tư của trước đây đẹp trai phong độ, thần thái ngời ngời.
Từ Diện Tư thoáng buồn "thế thì Từ Diện Tư của hiện tại rất kém cỏi phải không bà ?"
Vân lão phu nhân bật cười "Từ bao giờ mà Tư Tư của bà lại trở nên tự ti về bản thân mình như vậy chứ ? Không giống với tính cách cao cao tại thượng vốn có đâu nhỉ ! Thật sự khiến bà bất ngờ đấy".
"Không phải bà vừa bảo, Từ Diện Tư của trước đây đẹp trai phong độ, thần thái ngời ngời sao ạ ?"
*Đúng là bà vừa nói như thế, nhưng bà vẫn còn chưa nói hết kia mà...Từ Diện Tư của hiện tại vẫn thần thái ngời ngời đó thôi, thứ quan trọng nhất vẫn là thần thái, thân trai dặm trường... có già giặn đi một chút cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Vân lão phu nhân nói như thế, nhưng Từ Diện Tư lại không nghĩ như thế... anh nghĩ Vân lão phu nhân đang chê anh già và xấu, đúng thật thì đây là lần đầu tiên anh có cảm giác tự ti đến như vậy.
*Thôi, bà không có ý gì, chỉ thấy Tư Tư gầy đi quá nhiều nên bà xót xa mà nói như vậy, con đừng nghĩ ngợi gì nhiều...ăn uống bồi bổ, tăng thêm vài cân là lại phong độ như xưa.
Từ Diện Tư vuốt căm "chẳng lẽ là do mình không được phong độ nên không hấp dẫn được Cổ Mộc Hàn sao ta, cô ấy luôn xem mình là kẻ tàng hình !"
Sau bữa sáng, Từ Diện Tư mang mẫu xét nghiệm đến bệnh viện, anh rất muốn chứng thực Cổ Mộc Thụy có phải là con trai của anh như Hàn Du đã nói hay không...cũng có thể là do lúc đó Hàn Du say quá nên nói linh tinh.
"Xét nghiệm sẽ rõ thôi ! Việc gì phải suy nghĩ nhiều".