Cổ Mộc Hàn nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa được Từ Diện Tư băng bó giúp cô thì nuốt nước bọt cái ực, cái cảm giác run sợ vẫn còn "cảm...cảm ơn !"
Sau khi được Từ Diện Tư giúp xử lý vết thương xong, mặt mày Cổ Mộc Hàn vô cùng căng thẳng, từ sâu trong đáy lòng cô lại vô cùng thán phục anh...một người đàn ông cao ngạo như anh mà cũng có lúc biết quan tâm, chăm sóc cho người khác. Mặc dù pha xử lý vết thương của anh thật hài hước, dở khóc dở cười. Vết thương của cô vốn không nghiêm trọng lắm, chỉ là vết xước ngoài da... tuy nhiên thì vết thương khá rộng, nhưng anh lại bó cánh tay cô thành xác ướp Ai Cập. Còn cái mức độ vụng về thì khỏi phải chê, cô đơn giản chỉ bị trầy xước ngoài da, thế mà anh rửa xong vết thương thì cô lại có cảm giác như mình đã bị mất đi cả cân thịt nạc. Cô đã phải mấy phen hít hà, kìm nén lắm mới chịu đựng nổi.
*Phụt...
Từ Diện Tư lườm Giang Trường Sinh "Cậu cười cái gì ?"
*Tôi có cười gì đâu, chỉ cảm thấy rất may mắn khi ông chủ Từ không chọn ngành y.
Từ Diện Tư nhíu chặt mày "Ý cậu là sao ?"
*Ý tứ gì đâu, tôi không hề có ý gì. Thuận miệng nói vậy thôi mà !
"Hừ.."
Reng...
Từ Diện Tư nhìn vào điện thoại nhưng không nghe máy.
Reng...
- Tôi cảm thấy rất ồn !
Từ Diện Tư lúng túng bấm máy "alo"'
Rất nhanh đầu dây bên kia liền cất lên giọng nói ngọt ngào của Giả Thiên Thiên "anh Tư Tư, mấy ngày qua anh đi đâu sao không về nhà ?"
"Tôi có việc bận !"
*Anh đang ở đâu ?
"Tôi đang..."
Mặt mày Cổ Mộc Hàn liền trở nên lạnh lùng, bực bội đứng lên rời đi...
Cô bị Từ Diện Tư kéo lại, mất đà nên đáp thẳng vào lòng anh...
- Á...đau...
"Chạm vào vết thương của em rồi sao ? Anh xin lỗi !"
Cổ Mộc Hàn như cố ý lên tiếng. Cô và Từ Diện Tư chỉ nói hai câu rất bình thường nhưng khi lọt vào tai người khác lại trở nên mờ ám.
*Anh Tư Tư, anh đang ở cùng ai vậy ?
Tút...
Giả Thiên Thiên tức giận đến mức không thở nối "anh ta đang ở bên cạnh ai vậy chứ ? Lại còn anh anh em em".
- Anh thả tay ra trước có được không ? Sao cứ phải níu níu kéo kéo thế này, người khác nhìn thấy thì kỳ lắm.
"Có gì đâu mà kỳ ! Không phải trước đây giữa anh và em còn hơn thể nữa sao ?"
Cố Mộc Hàn chau mày !
Có cảm giác như Cổ Mộc Hàn rất khó chịu khi thấy anh nói chuyện điện thoại với Giả Thiên Thiên, Từ Diện Tư không muốn cô hiểu nhầm rồi càng thêm chán ghét anh, nên anh cố gắng bám theo để giải thích.
"Tiểu Hàn...nghe anh nói đã ! Anh và Giả Thiên Thiên không có gì với nhau cả".
- Tôi đâu có cần ông chủ Từ phải giải thích. Chuyện của ông với người phụ nữ khác thì có liên quan gì đến tôi đâu chứ !
"Sao lại không, chúng ta đã có con chung rồi kia mà".
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc "anh..."
Từ Diện Tư thở dài "nếu như không phải anh nghi ngờ Tiểu Thụy là con trai của anh mà đi kiểm tra ADN, thì em định giấu anh đến bao giờ ?"
- Em...
"Tiểu Hàn, anh mất đi ký ức đó đã là một chuyện vô cùng đáng thương rồi, em không giúp anh tìm lại thì ức mà còn muốn đăng xuất ra khỏi cuộc đời anh, như vậy có công bằng cho anh không ?"
'A..mẹ về rồi !'
- Tiểu Thụy ở nhà với bà có ngoan không ?
'Dạ có ạ !'
Từ Diện Tư đưa tay ra vuốt nhẹ lên đỉnh đầu cậu bé và cười hiền hoà.
'Chú Tư Tư !'
"Phải gọi là ba chứ"
Cổ Mộc Thụy khó hiểu nhìn Từ Diện Tư một lúc rồi chuyển ánh mắt nhìn Cổ Mộc Hàn, từ trong lòng ngực của mẹ mình nhìn lên, cậu chỉ nhìn thấy được mi mắt của mẹ mình đang cụp xuống. Cậu đoán chừng mẹ của mình đang không vui nên ngoan ngoãn giữ im lặng.
Cả nhà ba người đều im lặng, không ai lên tiếng.
Một lúc sau...
- Tiểu Thụy !
'Dạ có Tiếu Thụy'
Cổ Mộc Hàn trao cậu bé sang tay Từ Diện Tư "để ba bế con nhé !"
'Ba hả mẹ ?'
- Đúng vậy ! Chú Tư Tư là ba của con, sau này con phải gọi là ba có biết không ?
Cố Mộc Thụy gật đầu "ba"
Từ Diện Tư nghe mắt mình cay cay "con trai của ba".
Cậu bé rất bất ngờ, vì tự dưng mình lại có ba "nhưng mẹ bảo chú Tư Tư là ba của mình thì chắc chắn là thật rồi !"
Cậu bé rút sát vào lòng ngực Từ Diện Tư "ngực của ba cứng quá, không mềm như ngực của mẹ... nhưng mình vẫn rất thích, còn có mùi thơm dễ chịu nữa".
Vân lão phu nhân mừng đến rơi nước mắt "Tiểu Hàn đã nghĩ thông suốt rồi, làm như vậy mới đúng chứ !"