Giọng nói lạnh lùng đến mức không có nhiệt độ truyền đến trên đỉnh đầu, khiến Thư Vãn sửng sốt một chút.
“Tôi không có thương lượng vớivới anh ấy.”
"Vậy làm sao anh ta biết cô ở đây?"
“Tôi cũng không rõ lắm, có thể là vì......”
“Đừng ngụy biện nữa, để tôi tìm lại túi xách cho cô. Không phải là để liên lạc với anh ta sao?”
Lời giải thích còn chưa nói xong, đã bị Quý Tư Hàn lạnh lùng cắt đứt.
Nhìn bộ dáng bướng bỉnh lạnh lùng của hắn, Thư Vãn chợt ngừng nói.
Hắn đã nhận định là cô chủ động liên lạc với Cố Cảnh Thâm tới đón cô, nên giờ dù cô có giải thích thế nào hắn cũng sẽ không tin. Vẫn là quên đi.
"Cô vừa khỏi bệnh, anh ta đã ngay lập tức tới đón cô, không phải có sự thương lượng từ trước thì là vì cái gì?"
Hắn ngờ vực và từng bước ép sát, khiến Thư Vãn cảm thấy mệt mỏi, sau khi hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, tôi đã thương lượng trước với anh ấy. Chờ ngày tôi có thể xuống đất đi lại được, anh ấy sẽ tới đón tôi.”
Quý Tư Hàn thấy cô thừa nhận, nhếch môi cười lạnh một tiếng đáy mắt tràn đầy châm chọc.
“Cô đúng thật rất đê tiện, sức khỏe còn chưa khỏi hẳn đã vội vàng vì anh ta mà làm việc!”
Người đàn ông từ trước đến nay bình tĩnh tự kiềm chế và được đào tạo bài bản, lại có thể nói những lời xấu xa như vậy.
Thư Vãn không thể tin, ngẩng khuôn mặt to bằng bàn tay lên, khiêu khích hắn bằng một nụ cười.
"Quý tổng, anh nói không sai, tôi chính là muốn vội vàng gặp anh ấyấy. Cho nên phiền anh mau thả tôi đi, đừng chậm trễ thời gian của tôi!"
Câu sau của cô cố ý nhấn mạnh, làm cho thân thể hắn đang ôm cô chợt cứng đờ.
Thư Vãn có thể cảm nhận được mình đã chọc giận hắn, nhưng giờ phút này cô cũng không biết là do mình quá tức giận, hay là ăn phải tim gấu mật báo lại dám thách thức hắn.
Cô giống như hoa hồng có gai, dùng gai cả người hung hăng đâm về phía Quý Tư Hàn: "Quý tổng, chúng ta đã chia tay. Anh cũng phải kết hôn. Vậy giữa chúng ta nên cắt đứt mối quan hệ, về sau đừng gặp mặt nữa cũng đừng đến tìm tôi nữa, được không?"
Thân thể người đàn ông càng lúc càng cứng ngắc, sắc mặt âm trầm, gần như đen đến mức có thể nhỏ ra mực: "Cô nói cái gì?"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe xen lẫn lửa giận, vì không khống chế được mà biến thành nghiến răng nghiến lợi.
Thư Vãn đối diện cặp mắt hoa đào rét lạnh như thanh kiếm sắt kia, cắn răng nói: "Tôi nói đừng quấn lấy tôi nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Cũng cầu xin anh buông tha cho tôi, để tôi cùng anh ấy về nhà đi..."
Sau khi bọn họ chia tay, hắn có vài lần đến tìm cô, hại cô lầm tưởng hắn không bỏ được mình.
Nhưng khi chính tai nghe được hắn nói mình đối với hắn chỉ giới hạn trong nhu cầu sinh lý, Thư Vãn liền quyết định phải hoàn toàn cắt đứt với hắn.
Nếu muốn đoạn tuyệt sạch sẽ, vậy lời nói ra tự nhiên phải kiên quyết hơn, bằng không sẽ lộ vẻ cự tuyệt còn thêm chút quỵ lụy.
Cô nghĩ rằng cô đủ quyết đoán để hắn buông tay và để cô ra khỏi nhà.
Lại không nghĩ tới hắn không chỉ không cho cô đi, còn một tay chế ngự eo cô, đem cô gắt gao chống ở trên cửa sổ sát đất.
Khoảnh khắc đôi môi mỏng chợt đè xuống, Thư Vãn hoàn toàn sững sờ tại chỗ...
Hắn không phải đang hôn cô, mà là dùng phương thức gặm cắn, hung hăng cắn hai mảnh môi đỏ mọng của cô.
Nhiều lần nghiền ép cắn xé. Dường như nội tâm tích góp quá nhiều sự tức giận, lại như đã nhường nhịn cô quá lâu, nên mới dùng phương thức này phát tiết ở trên người cô.
Trong đầu Thư Vãn trống rỗng, khi trên môi kéo tới cơn đau lúc này cô mới phản ứng được Quý Tư Hàn đang làm gì?
Cô liều mạng đẩy hắn ra, lại bị một tay hắn giữ chặt cổ tay, giơ lên đỉnh đầu, khiến cô không thể động đậy.
Thư Vãn mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, trong nháy mắt, cảm thấy hắn hoàn toàn điên rồi...
“Quý Tư Hàn!”
Trong lúc giằng co, cô rên rỉ, cố gắng ngăn hắn phát điên, nhưng cô vừa mở miệng, hắn lại cắn cô.
Lần này từ cắn chuyển thành hôn, điên cuồng lại tùy ý,hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của cô.
Khi Thư Vãn bị hắn hôn đến nghẹt thở, dưới lầu truyền đến giọng nói trầm ổn mạnh mẽ của chú Chu - -
“Nhị thiếu gia, Cố tiên sinh báo cảnh sát, nói ngài giam giữ trái phép Thư tiểu thư. Hiện tại cảnh sát đã tới, đang chờ ngoài cửa.”