[Em trở về đi, anh có một bí mật vẫn chưa nói cho em biết]
[Hôm nay anh đã mơ thấy em, em bảo anh đừng có bám lấy em nữa]
[Anh không muốn bám lấy em, nhưng anh không khống chế được chính bản thân mình]
[Anh nhớ em, nhớ đến phát điên, cầu xin em hãy nói cho anh biết, anh rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngừng nhớ em]
[Em có thể quay về không...cầu xin em đấy, quay về được không]
[Họ nói rằng, người đã chết thì không quay lại được nữa, vậy anh phải làm sao mới có thể gặp được em đây]
[Anh uống thuốc an thần, anh đã nhìn thấy em, thật là tốt, lại có thể nhìn thấy em một lần nữa]
[Em ở trong ảo ảnh nói với anh rằng, thật ra em cũng rất yêu anh]
[Anh ôm chặt em trong vòng tay, đáp lại em rằng anh cũng yêu em]
[Nhưng mà, đây đều là ảo giác, sao em có thể yêu anh được chứ]
[Anh bắt đầu cảnh cáo bản thân rằng, người em yêu là một người khác, đừng ôm bất cứ hi vọng nào với em nữa, buông bỏ đi thôi]
[Nhưng mà, anh không buông bỏ được, em chính là cây anh túc, khiến anh nghiện, không cai được, không quên được]
[Thư Vãn, anh yêu em, nếu có cơ hội làm lại, anh sẽ dùng cả sinh mạng này để yêu em, em trở về đi được không]
Thư Vãn đọc đến đây, thì không dám đọc tiếp nữa.
Cô không ngờ rằng, trên thế gian này, lại có một tên tội phạm điên cuồng nhớ nhung cô.
Hắn vẫn không dùng bộ mặt thật để đối diện với cái mà hắn gọi là tình yêu, chỉ dùng cách này để tế bái cô.
Thư Vãn không thể hiểu được mục đích của hắn, lại bị mấy nghìn tin nhắn của hắn làm cho kinh hãi...
Sam Sam nhìn thấy cô thất thần, không nhịn được mà nói: “Lúc đầu tớ nhìn thấy anh ta điên cuồng nhắn tin tới, liền lấy danh nghĩa của cậu để hẹn anh ta tới, tớ hẹn anh ta tới chủ yếu là để dẫn cảnh sát tới bắt anh ta, dù gì thì anh ta cũng từng xâm phạm cậu, nhưng lại không thấy anh ta tới, ngược lại là gặp được...”
Sam Sam ngừng lại, người đàn ông xuất hiện trong tiệm cà phê ngày hôm đó chắc chỉ là trùng hợp thôi nhỉ.
Người lạnh nhạt, bạc tình như Quý Tư Hàn sao có thể nhớ nhung Vãn Vãn với cách thức như vậy được.
Sam Sam nghĩ ngợi một lúc, vẫn không nói cho Thư Vãn biết: “Dù sao thì hắn cũng không dám tới, cũng không bắt được hắn.”
Thư Vãn nắm chặt điện thoại, ngước mắt nhìn Sam Sam: “Những chuyện này vốn dĩ là tớ làm, nhưng cậu lại vì tớ mà gặp nguy hiểm, tớ...”
Sam Sam chặn đứng suy nghĩ ấy của cô: “Nếu là tớ gặp phải chuyện như vậy, cậu cũng sẽ giúp tớ thôi, vậy nên đừng có nói lời cảm ơn thêm nữa.”
Thư Vãn ngoan ngoãn gật đầu, rũ mắt xuống lại nhìn màn hình, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Dạ tiên sinh này, trông có vẻ như rất thích cô, nhưng anh ta lại không dám xuất hiện, tại sao vậy?
Cô nghĩ không ra, cũng không có tâm trí nào để đi tìm hiểu tâm lí của một tên tội phạm, nên cũng không tiếp tục xem nữa.
Sau khi cô bỏ chiếc điện thoại cũ vào trong túi kín, muốn khuyên Sam Sam đi nghỉ ngơi, thì thấy từ bên ngoài cửa sổ có một ánh đèn pha chiếu vào.
Ánh đèn xuyên qua lớp thủy tinh, chiếu vào mắt rất chói, rất may là chỉ trong chốc lát đã chuyển thành chùm đèn tia thấp.
Chẳng bao lâu sau, phía dưới lầu truyền tới âm thanh bánh xe ma sát với mặt đất, tiếp đó, một bóng người cao ráo đẩy cổng tiến vào.
Trì Nghiễn Châu bước tới trước của biệt thự, ngẩng đầu, nhìn ánh đèn sáng trên phòng, lạnh lùng gọi: “Sơ Nghi. Về nhà thôi.”
Cánh cửa sổ cạnh phòng đang mở, giọng của anh ta truyền tới tầng trên một cách rõ ràng.
Sắc mặt Thư Vãn thay đổi, cô không muốn về cùng Trì Nghiễn Châu, chỉ muốn ở bên cạnh Sam Sam.
Nhưng Trì Nghiễn Châu hiển nhiên là sẽ không để cho cô tùy ý đem trái tim của chị gái tiếp tục ở nhờ trong nhà của Sam Sam.
Cô khẽ thở dài, sau khi sống lại, sẽ không thể sống theo ý mình như xưa nữa rồi.