Người Tình Của Lý Tổng

Chương 283



Chương 283

May mà anh ta đã đến, nếu không cả đời này anh ta sẽ sống trong sự hối hận mất, điều đáng hận nhất chính là bệnh của cô do anh ta mà có…

Anh ta cầm tay cô đặt lên môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái: ”Vãn Vãn, thật xin lỗi…”

Thư Vãn đoán anh ta đã nghe được cuộc nói chuyện của cô và Sam Sam trước đó.

Đối với sự áy náy của anh ta lúc này cô đã không có bất kì cảm giác gì nữa, có lẽ càng gần cái chết cô càng buông xuôi nhiều thứ kia.

Trước kia cô chưa nhìn rõ sinh tử, bây giờ lại cảm thấy đời này không tranh không đoạt không vướng mắc gì mới là tốt nhất.

Cô mỉm cười an ủi anh ta: ”Tim em vốn có bệnh từ trước, không trách anh được…”

Cố Cảnh Thâm lắc đầu, hai mắt đỏ ngầu đều là sự tự trách: ”Vãn Vãn, anh sẽ cho em một câu trả lời phù hợp.”

Nghe lời hứa hẹn trịnh trọng như vậy, Thư Vãn hơi nhíu mày.

Người đàn ông Tống Tư Việt này trước nay đều hứa được làm được, hứa cho cô một câu trả lời thì chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời.

Mặc dù cô không biết anh ta sẽ giải thích như thế nào với mình, nhưng đối với cô mà nói, những chuyện này thật ra không còn quan trọng nữa…

Cô dùng hết sức nhéo lòng bàn tay anh ta: ”Tư Việt, anh sống tốt là câu trả lời tốt nhất dành cho em rồi…”

Cố Cảnh Thâm lắc đầu, ánh mắt anh ta vô cùng cố chấp, dường như đã đưa ra quyết định gì đó mà không muốn nói cho cô biết.

Thư Vãn đã không còn sức để tìm hiểu xem anh ta đang suy nghĩ gì, đôi mắt không còn ánh sáng, tầm nhìn mơ hồ nhìn về phía anh ta.

”Tư Việt, bây giờ em không thấy anh…”

”Nhưng trong trí nhớ của em, anh vẫn luôn là thiếu niên sạch sẽ đó…”

”Em nhớ dáng vẻ đẹp nhất của anh, anh cũng nhớ hình dáng đẹp nhất của em nhé, được không?”

Mắt Cố Cảnh Thâm đỏ bừng, yết hầu lên xuống: ”Được.”

Thư Vãn cười cười, trên môi vẫn là nụ cười dịu dàng nhẹ nhàng đó: ”Vậy anh về thủ đô đi được không, em không muốn anh thấy dáng vẻ khi chết của em.”

Dường như Cố Cảnh Thâm hiểu được vì sao trước đây cô lại nói những lời tàn nhẫn với anh ta như vậy.

Cô sợ sau khi thấy dáng vẻ mình chết, anh ta sẽ khổ sở, sẽ day dứt nên mới đuổi anh ta đi.

Hóa ra Vãn Vãn của anh ta chưa từng thay đổi, đến chết cô cũng suy nghĩ cho anh ta.

Nhưng anh ta lại cho rằng cô yêu Quý Tư Hàn nên mới đối xử tàn nhẫn với cô như vậy.

Cảm giác áy náy bao trùm lấy cơ thể anh ta, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng run rẩy.

Thư Vãn cảm nhận được sự bất lực của anh ta, cô lại lần nữa nhéo lòng bàn tay anh ta: ”Tư Việt, quay về đi có được không?”

Cố Cảnh Thâm sờ khuôn mặt tái nhợt của cô, nói nhỏ: ”Vãn Vãn, lần này cho dù em có nói gì thì anh cũng sẽ không đi, anh muốn ở bên cạnh em, vĩnh viễn ở bên cạnh em…”