Người Tình Của Lý Tổng

Chương 367



Chương 367

Sam Sam sợ cô sẽ nghĩ quẩn liên tục động viên bên tai: “Vãn Vãn, cậu còn có tớ, còn có mà…”

Thư Vãn oà khóc, cảm xúc mất không chế ôm chặt lấy Sam Sam. Thứ bất lực nhất trong cuộc sống chính là sự vô thường của sống và chết, người đã ra đi không thể quay lại. Người thiếu niên ấy là dùng hai mươi mấy năm cố gắng hết mình nhưng cũng không thể thay đổi được sắp đặt của vận mệnh.

Thư Vãn khóc cạn nước mắt, mấy lần muốn giãy ra khỏi Sam Sam, đi xuống suối vàng cùng với Tống Tư Việt.

Nhưng Sam Sam lại ôm chặt lấy cô, không cho phép cô làm chuyện ngu ngốc….

Cô ấy liều mạng ôm chặt lấy cô, khiến cho tâm trạng suy sụp của Thư Vãn dần dần bình tĩnh lại.

Cơ thể cô mềm nhũn, không trụ nổi, tựa vào tường, chầm chậm ngồi xuống.

Sam Sam muốn dìu cô về phòng ngủ, lại bị cô cự tuyệt trong im lặng.

Thư Vãn ngồi trong góc, hai tay ôm chặt lấy vai mình, gục đầu xuống.

Trông cô giống như là bị cả thế giới vứt bỏ, cô đơn hiu quạnh, chỉ còn lại một mình.

Sam Sam thấy cô như vậy, cũng không làm phiền cô, sau khi giải tán những người xung quanh thì ngồi xuống, âm thầm ở bên cạnh cô.

Ba năm trước, sau khi nghe tin hai người thân nhất của mình đã rời khỏi nhân gian, cô ấy cũng suy sụp một khoảng thời gian dài.

Cô ấy khi đó, còn phải đối mặt với sự phản bội của chồng, cả thế giới của cô ấy giống như hoàn toàn sụp đổ, nhưng lại không thể không cắn răng mà tiếp tục sống.

Cô ấy muốn báo thù, cô ấy muốn đối phó với Giang Vũ, muốn báo thù Liên Tinh Nhược, Ninh Uyển, Quý Tư Hàn, cô ấy tuyệt đối không thể chết!

Cô ấy chính là dựa vào tâm niệm này mà kiên trì sống tiếp, nhưng lại không ngờ khi còn sống lại có thể gặp được Vãn Vãn lần nữa.

Nếu đã gặp được cô, thì bất luận thế nào, cô ấy cũng sẽ không để Vãn Vãn đi làm chuyện ngu ngốc nữa.

Lần trước, là cô ấy lơ là, không bảo vệ được Tống Tư Việt, lần này, cô ấy phải liều mạng, dốc toàn lực để bảo vệ Vãn Vãn.

Cô ấy nâng tay, vỗ nhẹ lên vai Thư Vãn, muốn dùng cách này để truyền chút ấm áp cho cô.

Thời gian trôi qua từng phút, hai người họ không hề động đậy, mãi cho tới khi một người đàn ông mặc áo vest đen bước tới.

Sam Sam ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy tầm mắt của anh ta từ đầu tới cuối đều chỉ đặt trên người Thư Vãn, vẻ mặt bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Còn chưa kịp lên tiếng hỏi người đàn ông đó là ai, anh ta đã đi tới trước mặt Thư Vãn, nâng ngón tay thon dài, khẽ đẩy đầu Thư Vãn.

“Mười giờ rồi, phải về nhà rồi…”

Thư Vãn nghe thấy giọng của Trì Nghiễn Châu, hơi giật mình, nhưng vẫn như cũ, không nhấc đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, không chút sắc thái.

Trì Nghiễn Châu thấy cô không để ý tới mình, cau mày, khom lưng xuống, kiên nhẫn kéo tay áo cô.

“Sơ Nghi, về nhà với tôi.”

Thư Vãn rất mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn Trì Nghiễn Châu: “Hôm nay tôi không muốn về…”

Cô muốn ở lại đây, muốn ở cạnh Sam Sam, muốn yên tĩnh, sống vì chính mình một ngày.