Vân Hàn bất ngờ đi đến chỗ Ái Ly, dồn cô vào chân tường. Cô biết anh lại sắp giở trò nữa rồi, quay người sang một bên định chuồn thì anh lại chống tay lên tường ngăn lại.
"Chạy? Em nghĩ em chạy khỏi tôi không?"
Cô nhìn anh rồi lại đảo mắt nhìn xung quanh, cho đến khi anh từ từ tiến lại gần, chóp mũi vừa chạm nhẹ vào gò má thì cô đã lên tiếng, lắp bắp nói.
"Anh... Anh muốn làm gì? Anh... Anh đang bị thương đấy!"
Đôi mắt này của cô ấy, trong sáng và long lanh tựa như một viên ngọc đặt ở nơi cao quý nhất. Dù cho có bao nhiêu bụi trần, có bao nhiêu gió sương vẫn không thể nào làm nó thay đổi. Một người con gái thuần khiết như vậy, lẽ ra tôi nên nâng niu em thay vì khiến em bị chà đạp, bị tổn thương.
Vân Hàn đưa tay chạm vào khuôn mặt Ái Ly, khoảnh khắc những đầu ngón tay mát lạnh ấy chạm vào khiến cô có chút run lên. Cô bấu hai tay mình vào vách tường, cụp mắt không biết nhìn đi đâu, chỉ nhìn thấy thân thể đầy rẫy những vết sẹo kia.
Có lẽ, mỗi một vết sẹo trên người anh ta, đều là những thứ để lại trong lòng những nỗi ám ảnh khó mà quên được. Tại sao, mình lại cảm nhân được thứ gì đó rất khác với vẻ ngoài lạnh lùng tàn nhẫn này? Con người của Lãnh Vân Hàn, rốt cuộc còn khó hiểu tới mức nào nữa chứ?
Hơi thở ấm nóng kia bao trùm lấy bầu không khí chật hẹp khiến Ái Ly thấy thật ngượng ngùng. Giọng Vân Hàn vang lên ở khoảng cách gần, nó trầm ấm hơn những lần mà cô đã từng nghe ngày trước.
"Tôi tự hỏi, sống ở một nơi như thế này, mà em lại còn muốn quay về nơi không có tình người kia để làm gì nữa?"
Ái Ly ngước nhìn Vân Hàn, nhận ra anh dường như cũng đang đồng cảm với cô. Dù rằng khi nhìn vào đôi mắt ấy, cô vẫn chưa thể nhìn ra được những suy nghĩ bên trong anh là gì. Anh không biết cô đã làm cách nào để có thể sống trong căn nhà đó, cùng với một người mẹ chỉ biết san sẻ hết tình thương cho đứa em nhỏ, còn cô thì lại xem như vô hình. Cô đã sống như thế nào, trải qua làm sao khi mà lúc ấy còn nhỏ tuổi đến như vậy? Hơi ấm của cha không còn, khi chỉ còn mẹ thì cũng chẳng được yêu thương. Ái Ly nhìn anh, đột nhiên thấy tủi thân đến lạ. Mẹ coi chưa từng hỏi cô rằng, ngày hôm nay của cô như thế nào, sống có tốt không? Bà ta cũng chưa từng nghĩ rằng những việc mình đang làm và những gì mình nói sẽ làn cô tổn thương.
Nhưng người đàn ông này, người mà cô nghĩ rằng chỉ cần một phát súng, một nhát dao, hay chỉ cần dùng sức cũng đủ khiến cô chết đi lại đang hỏi cô rằng cô có ổn không khi sống như vậy? Khoé mắt Ái Ly chợt đỏ, cô không muốn mình khóc trước mặt anh nên đã cố kìm nén lại, nhìn đi nơi khác.
"Tôi..."
Ánh mắt của Vân Hàn nhìn Ái Ly chợt dịu dàng, giọng anh vẫn luôn ở sát bên cô, trầm xuống như một bản tình ca vừa buồn vừa da diết.
"Ở thế giới ngoài kia, tôi không cần biết người ta đối xử với em như thế nào. Nhưng khi bên cạnh tôi, dù thân thể này có đầy rẫy những vết thương đi nữa... tôi cũng không để em phải thiệt thòi."
Cô nhìn anh, tấm thân nhỏ nhắn này đã chịu quá nhiều thiệt thòi rồi, giây phút có người nhìn thấu được những nỗi đau của cô, khiến cô không thể nào kìm nén được nữa. Cô bật khóc, nước mắt tuôn ra từ đôi mắt đẹp long lanh ấy. Vân Hàn đưa tay chạm vào mái tóc đen ấy, vuốt ve nhẹ nhàng, bàn tay này từng dính đầy máu tươi, từng cầm súng nhưng khi chạm vào cô vẫn cố gắng dịu dàng như thế.
Khoé môi anh khẽ cong, từ khi bắt cô về đến bây giờ, đây là lần đầu anh nhìn thấy cô khóc đến thảm thương và đau lòng đến thế.
"Muốn khóc thì khóc đi!"
Ái Ly khóc nấc lên, bất ngờ ôm chầm lấy Vân Hàn rồi vùi đầu vào lòng anh mà khóc.
Có những khi yêu và ghen, chỉ có chính mình mới hiểu.
Tình yêu này nhỏ bé biết bao giữa dòng thác thời gian.
Buông tay rồi liền tiêu tan.
Em cũng muốn thoải mái nở một nụ cười.
Cười nói một đời dài như vậy.
Tình yêu và anh cũng đều không quan trọng.
Có thể vẫn sẽ gặp được một người khác, hứa hẹn những lời tương tự.
Nhưng em biết mình khó mà làm được...
Hôm sau.
Ái Ly ở dưới bếp nhìn người làm chuẩn bị thức ăn để mang lên phòng cho Vân Hàn. Cô muốn giúp họ một tay, nhưng họ lại không dám để cô động vào vì đây là lời anh đã dặn. Đứng đợi khá lâu, cô không biết làm gì nên chỉ đành đến ghế sô pha ngồi, được một lúc thì thấy Lãnh Trác đi vào. Anh ta không thèm nhìn đến cô mà định đi thẳng lên lầu, nhưng cô đã vội vàng chạy theo nói.
"Khoan khoan! Anh ta chỉ vừa nghỉ ngơi thôi!"
Lãnh Trác nhìn sang cô, ánh mắt lạnh lùng cùng giọng nói khó nghe.
"Thì sao? Chuyện đó không cần cô quản."
"Ơ..."
Anh ta mặc kệ lời cô nói, bỏ đi lên phòng để tìm gặp Vân Hàn. Anh vừa tự mình thay băng gạc mới cho vết thương, có chút khó khăn nhưng cũng đã hoàn thành. Vết thương này lại gần vị trí của vết thương cũ, vậy nên nó rất lâu khỏi và cứ khiến anh thấy đau nhói. Ái Ly mang cháo thịt bằm nóng hổi lên lầu, vô tình nhìn thấy Lãnh Trác đang đứng một bên, còn Vân Hàn thì ngồi trên giường, còn nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Lưu Ái Ly đó... Sói! Anh định giữ cô ta lại thật sao?"