Vạn lần ngàn lần bất mãn, có muốn thoát cũng không thể thoát được. Trong mắt của Lãnh Vân Hàn, dù cô có là ai, thì cũng chỉ là một con hồ ly non nớt, yếu ớt không đủ sức vùng vẫy. Anh nói yêu là yêu, còn hận thì chính là hận. Trước nay anh chưa từng nói hai lời, có thể vì tình yêu mà bất chấp cả tính mạng, nhưng anh cũng sẽ vì nó mà hủy đi mọi thứ. Lệnh giam cầm Lưu Ái Ly, không ai được phép mang bất kì thức ăn hay nước uống gì lên phòng, càng không được đến gần căn phòng ấy.
Trước đây bị nhốt trong căn phòng này, Ái Ly đã thắng. Vì khi ấy, cô bày đủ mọi mưu kế để có được tình yêu và sự thương hại của Lãnh Vân Hàn. Cô dùng nước mắt, dùng sự yếu đuối để khiến anh mềm lòng. Còn giờ đây, dù cô có khóc hay không thì kết quả cũng là vô ích. Ngồi trong phòng làm việc, anh im lặng quan sát camera được treo kín ở góc trần nhà. Ái Ly ngồi trên giường, không có hành động nào gọi là muốn trốn chạy. Lãnh Trác đi vào,nhìn màn hình máy tính mà chỉ biết thở dài.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên, anh ta thấy Lãnh Vân Hàn vì một cô gái mà phải lao tâm lao lực nhiều như vậy.
"Sói!"
"Gọi là anh, vậy được rồi."
Anh ta có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu. Quả nhiên là Hồ Ly, từ khi xuất hiện trong cuộc đời của anh thì liền đảo lộn mọi thứ. Từ sau khi anh chính tay giết chết Lục Quy Báo để cũng cố địa vị trong giới hắc đạo, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, anh làm vậy cũng chỉ vì một người.
"Anh! Vậy chuyện của Lưu Ái Ly, anh tính thế nào?"
Lãnh Vân Hàn đưa mắt nhìn, anh ta liền cúi mặt không dám nhìn vào ánh mắt kia. Mặc dù nói rằng không muốn can thiệp, nhưng Lãnh Trác cũng không thể làm ngơ. Anh cũng là anh của mình, hơn nữa anh còn cứu anh ta một mạng, cái mạng này của anh đáng giá biết bao. Hơn nữa trước đây cũng đã từng giao ước, chỉ chết vì anh em chứ không chết vì phụ nữ. Ái Ly dùng anh làm mồi nhử, lợi dụng xem anh trò cười, lẽ nào anh còn muốn vì đoạn tình cảm ngắn ngủi kia mà bỏ qua?
Anh khẽ thở dài, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng, Lãnh Trác vội lấy bật lửa ra châm giúp anh. Một làn khói bốc lên, nó là thứ giúp anh quên đi cảm giác bị phản bội.
"Đi đến nước này là do cô ấy chọn, không phải do anh. Cùng lắm thì, đợi sau khi chuyện của Lục Quy Báo lắng xuống, anh sẽ rửa tay gác kiếm."
Rửa tay gác kiếm? Câu nói này, suy nghĩ này anh vốn dĩ chưa từng để trong đầu mình. Từ khi bước chân vào hắc đạo và có chỗ đứng vững vàng, Lãnh Vân Hàn anh đã từng nói sẽ không bao giờ bỏ mặc anh em vì bất kì lí do gì. Có lẽ anh không phải vì tình yêu mà quên đi lời hứa của mình, mà trong thâm tâm kia, thật sự không muốn vướng bận đến mùi máu tanh nữa. Giết Lục Quy Báo, là do hắn ta làm quá nhiều chuyện khiến người ta không thể tha thứ, không thể chấp nhận. Anh chẳng qua cũng chỉ là thay trời hành đạo, đứng ra giải quyết một tên cặn bã của xã hội.
Lãnh Trác nhìn anh, ngây người ra một lúc sau mới kịp hoàng hồn. Không biết nên hỏi thế nào, nên anh ta chỉ có thể hỏi một câu đại loại.
"Anh định làm vậy thật sao?"
Nhìn vào màn hình máy tính, thấy Ái Ly đang ngồi bên cạnh cửa sổ, mái tóc dài bay nhè nhẹ trong gió, môi anh bất giác cong lên. Cái gọi là tình yêu, chính là dù biết bản thân có thể chịu nhiều tổn thương nhưng vẫn yêu, và yêu thôi. Có người sẽ nghĩ rằng anh mù quáng, nhưng anh thấy mình thật sự không thể vứt bỏ đoạn tình cảm này. Anh gật đầu.
"Ừ. Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy, vậy là đủ rồi."
"Và mặc cho bây giờ cô ta đang hận anh, thì anh vẫn chấp nhận sao?"
Lãnh Vân Hàn dập thuốc vào cái gạt tàn thuốc bên cạnh, lại lấy ra thêm một điếu nữa, anh ta thấy như vậy thì có ý ngăn lại.
"Anh hút nhiều quá rồi."
Anh lần đầu tiên có vẻ thuận theo ý Lãnh Trác, cất lại điếu thuốc vào trong bao. Giọng anh êm dịu,dễ nghe hơn thường ngày, không còn có vẻ cau có gắt gỏng.
"Nếu thật sự hận anh, thì tối hôm qua cô ấy đã không ngăn cản anh bắn phát súng đó. Anh tin cô ấy, và tin vào lí trí của mình."
"Vậy nếu như đêm qua, cô ta thật sự ra tay thì sao?"
"Anh không hối hận."
Không hối hận. Ngay từ giây phút đầu khi nhìn thấy em, mặc dù anh chưa từng nghĩ rồi có ngày chúng ta đi đến bước đường này, nhưng anh chưa từng hối hận. Chính em đã thay đổi cuộc đời anh, đã mang cho anh thứ gọi là tình yêu. Mặc dù, có thể đối với em nó chỉ là giả. Ái Ly, bây giờ anh không cần gì cả, chỉ cần mỗi em thôi. Sau khi mọi hiểu lầm và mâu thuẫn được sáng tỏ, anh sẽ rời khỏi hắc đạo, sẽ chỉ là một Lãnh Vân Hàn bình thường. Anh không cầm súng, không cầm những đồng tiền dơ bẩn nữa. Thay vào đó, anh sẽ cầm tay em, không để em chạy đi đâu được nữa...