Mặc kệ cho anh có nói thế nào, Ái Ly cũng không muốn rời khỏi phòng nửa bước. Anh cũng mệt rồi, không muốn để tâm đến cô nữa. Một mình ngồi trong phòng làm việc, chai rượu vodka đã được khui, rót đầy một ly, uống không điểm dừng. Trước đây anh từng nghĩ, cả đời này nhất định sẽ không để bản thân mình vì tình yêu mà thành ra nông nỗi như bây giờ. Nhưng rồi, đến khi gặp cô, dù bản thân đã thử không rung động, thử không màng tới, vậy mà kết quả vẫn là để bản thân sa vào lưới tình.
Trải qua bao nhiêu đắng cay, thứ mà Vân Hàn cần, có lẽ đơn giản chỉ là một tình yêu. Không cần quá lớn lao và cao cả, chỉ cần một người hiểu cho anh, hiểu cho những việc anh đang làm. Một con người từng chịu nhiều mất mác như anh, vẫn cần một trái tim đủ bao dung và đủ tha thứ, dạy anh nhiều hơn về cách yêu một người.
Nhìn vào màn hình máy tính, anh vô thức bật cười.
"Rõ ràng là yêu, mà cứ năm lần bảy lượt phủ nhận. Rõ ràng biết là đau, mà vẫn đâm đầu vào để yêu."
Ái Ly! Có phải tôi hèn mọn lắm không? Một người khiến người ta khi nhìn vào phải tự khắc quỳ xuống chân để cầu xin, bây giờ lại đi cầu xin em một chút tình yêu nhỏ nhoi này của em.
Sáng hôm sau.
Lãnh Vân Hàn lại đứng trước cửa phòng, anh đứng ở đó rất lâu, cứ như đang suy nghĩ xem mình có nên đi vào bên trong hay không. Cho đến khi anh không thể dối lòng được nữa, vẫn muốn quan tâm đến người con gái đang ở trong kia. Anh khẽ thở dài rồi mở cửa ra, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho thất kinh hồn vía.
"Ái Ly!"
Ái Ly nằm trên nền gạch hoa lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt đi không còn chút sức sống nào. Anh giống như một con sói hoang mất bình tĩnh, chạy đến nhấc bổng cô lên rồi cứ không ngừng gọi tên cô. Đã hai ngày rồi Ái Ly không chịu bước ra ngoài, ăn uống một chút cũng không. Dù sao cũng là con gái chân yếu tay mềm, cô vốn không thể chịu đựng lâu được. Đứng ở bên ngoài, Vân Hàn cứ thừ người ra đó, không biết kết quả bên trong như thế nào mà bác sĩ vẫn chưa ra.
Đợi đến khi cánh cửa vừa mở, anh liền bước đến hỏi.
"Bác sĩ! Thế nào rồi?"
"Bệnh nhân đang mang thai nên cần phải tịnh dưỡng nhiều hơn, tránh để mất sức, sẽ rất nguy hiểm."
Bác sĩ rời đi, để lại Vân Hàn đứng ở đó không biết nên thể hiện cảm xúc gì. Ái Ly có thai trong lúc này, đối với anh và cô mà nói, rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu đây? Chuyện cái chết của cha mẹ cô năm xưa còn chưa được làm rõ, chuyện mâu thuẫn xảy ra giữa hai người lại ập đến. Anh sợ nếu bây giờ cô biết mình mang thai, chỉ mong muốn bỏ đứa bé đi càng sớm càng tốt.
Nhưng chuyện đã đi đến nước này, không thể nào có cách giải quyết khác hơn được. Đoạn tình cảm này đối với anh mà nói, cũng không thể xác định là tình duyên hay nghiệt duyên. Anh biết mình không phải là người đàn ông tốt, từng làm cô sợ hãi, làm cô tổn thương. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không yêu cô, chỉ vì tình yêu này quá độc đoán và chiếm đoạt. Ái Ly đã tỉnh lại, vừa thấy Lãnh Vân Hàn bước vào đã quay mặt đi nơi khác, giọng cô có vẻ kích động.
"Ai cho anh vào đây?"
Anh mặc cho cô có ý né tránh mình, vẫn chậm rãi đi đến ngồi bên ghế cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng bảo.
"Ái Ly! Em đừng kích động, sẽ không tốt cho đứa bé trong bụng."
Ái Ly bàng hoàng, cô quay lại nhìn anh, đôi mắt long lanh giương cao lên như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
"Anh nói gì cơ?"
Mi tâm cau lại, Ái Ly không thể tin được những gì Vân Hàn vừa nói, rằng mình đang mang thai. Cô vô cùng kích động, nhất thời không thể chấp nhận được mà gượng người ngồi dậy. Trong đầu vô cùng hỗn loạn những suy nghĩ khác nhau khiến cô trở nên mâu thuẫn. Cô vừa muốn tháo bỏ các thiết bị ghim trên tay mình vừa muốn xuống khỏi giường bệnh,sắc mặt rất tệ.
"Không. Không thể nào. Không."
Miệng cô cứ liên tục lẩm bẩm như thế khiến Lãnh Vân Hàn vô cùng lo lắng. Anh bước đến ngồi bên giường, đưa tay ra giữ lấy Ái Ly đang vùng vẫy.
"Ái Ly! Đừng như vậy mà! Ái Ly!"
"Bỏ tôi ra! Bỏ ra!"
Cô vừa gào khóc vừa vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng sức lực của cô bây giờ không thể nào chống lại. Nước mắt rơi lã chã, Ái Ly bất lực thôi quơ quào tay chân, ngồi yên trong lòng Vân Hàn mà bật khóc. Anh xót xa, ôm chặt lấy cô từ phía sau, hơi ấm truyền đến làm cô dần dần bình tĩnh trở lại,chỉ còn những giọt nước mắt vẫn rơi trên gò má. Anh ôm cô trong lòng, nghẹn ngào vùi đầu vào bờ vai cùng mái tóc rối ấy.
"Xin em! Đừng làm đau mình nữa! Anh xin em!"
Ái Ly vô thức đặt tay lên bụng mình, một sinh linh bé nhỏ đã xuất hiện ở đây, là kết tinh cho khoảng thời gian mặn nồng của cô và Lãnh Vân Hàn. Trong lòng cô có anh, nhưng vẫn không thể loại bỏ những hiềm nghi và thù hận trong lòng xuống. Đứa trẻ vô tội này lẽ ra không nên xuất hiện, bây giờ nó đến chỉ làm cô thấy thêm tồi tệ. Một lát sau, bàn tay anh cũng từ từ đặt lên bụng của cô, giọng anh run rẩy, chỉ có hơi ấm từ nơi lồng ngực vẫn truyền đến lưng cô từ phía sau.
"Anh sẽ cho người điều tra mọi chuyện, được không? Ái Ly! Anh yêu em. Anh cần em. Anh không thể nào sống thiếu em được. Xin em đừng tự hành hạ bản thân mình nữa!"
Cô nhắm nghiền mắt, mặc kệ những hàng lệ đang đua nhau chảy dài. Trái tim này lại bị bóp nghẹn khi nghe những lời nói ấy, mãi vẫn không thể xoá đi những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh Vân Hàn. Sự che chở của anh, tình yêu của anh như bao vây lấy trái tim thù hận của Ái Ly. Anh xoay người cô lại ngồi đối diện với mình, bàn tay thô ráp khi chạm vào gò má của cô cứ sợ nó bị tổn thương, vô cùng nhẹ nhàng lau đi nước mắt. Cô ngước lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra anh cũng đang khóc, nhưng chỉ thấy được đôi mắt đỏ ngầu cùng với hàng nước mắt đã khô. Ái Ly nức nở, từ từ ngã vào lòng anh. Cô không ôm anh, nhưng vẫn cần một chỗ dựa để trút hết những mệt mỏi và gánh nặng trên vai xuống.
Lãnh Vân Hàn hít hà, ôm cô trong lòng, bàn tay mân mê mái tóc của cô.
"Sau khi mọi chuyện sáng tỏ, anh và em sẽ rời khỏi nơi này. Anh không cần gì nữa, chỉ cần em mà thôi."