Người Tình Đại Nhân Ngừng Bắt Nạt!

Chương 144: Bất an



Ở ngoài quán Bar có một chiếc ghế làm bằng hợp kim đặt bên cạnh một cái máy bán nước tự động.

Hibicus ngồi ở trên đó, thở dài thườn thượt than vãn về đời mình.

Anh cmn tuyệt vọng quá. Muốn nghỉ việc ghê...

Công việc càng lúc càng quá quắt, anh nghĩ mình không thể trụ lâu được nữa... Тìm đọc 𝘁hêm 𝘁ại { ТR𝑼MТ R𝑼YỆN﹒𝗩n }

Bánh Bao ngồi trên đùi anh nghịch ngợm cái ti giả, bỗng đôi mắt tròn xoe chớp chớp, nhìn một bóng người đi ngang qua từ đằng xa, nơi khuất mất ánh sáng.

"Hú hú...!" Chiếc chân nhỏ đá đá vào người Hibicus: "Ở nhia... Hó... hó cái gì kìa! Hú!..." (Chú chú! Ở kia có cái gì kìa! Chú!)

Hibicus nhắm mắt, phớt lờ Bánh Bao.

Nhưng anh càng cố gắng để ngó lơ, thì chiếc chân nhỏ kia càng lúc càng đạp nhanh như được gắn thêm động cơ hơn 100.000 mã lực, nhắm vào bụng anh mà ra sức tấn công.

Đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp đạp!

"..." Tôi đau đớn, tôi gục ngã.

Cuối cùng Hibicus vẫn phải mím môi cay đắng mà nhổm người lên, mắt mơ hồ nhìn theo hướng Bánh Bao chỉ.

Lúc đầu anh chẳng thấy gì cả, tạc lưỡi liếc xuống Bánh Bao.

Bé con nhận ra ánh mắt kì quái của anh nhìn mình, tức giận oắn éo thân người.

"Rồi rồi rồi! Dừng lại! Nhìn thêm một lần nữa là được chứ gì!"

Hibicus nhìn Bánh bao lúc này mới yên thân dừng lại, hận không thể ngay lúc này véo nát hai cái má phúng phính kia.

Anh lần này lại liếc lên nhìn, nhưng thực ra chỉ là ngẩng đầu cho có vậy thôi chứ chẳng chú tâm nhìn gì cả.

Nhưng lần này, đôi đồng tử của anh thông qua lớp kính cận mở to, nhìn bóng dáng của một người phụ nữ mặc một bộ vest đen lướt qua tại một nơi cách khá xa chỗ anh đang ngồi.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu anh không cảm thấy dáng người ấy thật sự quá quen mắt, hình như anh đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải, nhưng không tài nào có thể nhận ra người đó là ai.

Cộng thêm cả trong không gian như đang phản phất một loại mùi hăng hắc, tanh tanh, như là mùi máu lưu lại theo từng bươc chân mà cô gái đó đi qua.

...

"Lộ Tử Yên! Come here! Come here!"

Một người đàn ông đang đứng dựa vào một chiếc siêu xe màu đỏ, trên mép miệng ngậm một điếu thuốc lá.

Thấy Lộ Tử Yên bước tới, hắn liền vẫy mạnh tay vời lại.

Lộ Tử Yên liếc mắt nhìn gã rồi lại chán nản hạ tầm nhìn, tự động mở cửa hàng ghế sau xe rồi ngồi vào bên trong.

Tên đàn ông đó phì phì hai tiếng, thả điếu thuốc trên tay xuống đất rồi lấy đế giày dập đi, vào trong ghế lái.

"Giải quyết công việc riêng thì giải quyết công việc riêng, chứ đừng có bắt tôi làm tài xế riêng cho cô chớ! Cô biết đi xe mà?"

Thấy Lộ Tử Yên chẳng thèm trả lời mình, người đàn ông cáu tiết, khoé miệng cười khẩy.

"Cô dạo này hay bận lòng nhiều vì chàng bạch mã ấy nhỉ?"

Quả nhiên Lộ Tử Yên hơi dừng người lại, ngước mắt nhìn hắn.

"Sao rồi?" Hắn cười lớn thành tiếng: "Hối hận vì li hôn rồi?"

Nhìn biểu cảm của Lộ Tử Yên dần chuyển thành màu đen thui, hắn như vớt được vàng mà khanh khách cười lớn.

"Hối hận rồi hả? Há há há há! Biết ngay mà! Khi nghe tin cô li hôn với chàng hoàng tử đời mình, tôi đã thấy không ổn rồi. Đời nào một tên điên vì tình như cô lại có thể buông tay như vậy chứ?"

"Còn cả cái lí do là "tôi sẽ giải thoát cho anh ấy", nghe đúng lạ!"

Hắn còn đang định nói tiếp, nhưng cổ đã bị một bàn tay từ đằng sau siết lại.

"Im miệng." Lộ  Tử Yên gằn từng chữ từ trong cổ họng: "Một là lái xe. Hai là chết giống như lũ ruồi bọ nhặng xị đeo bám anh ấy."

Hắn dù nghe ngữ điệu như thực sự sẽ làm thật của cô, vẫn cứ ung dung mà nhìn thẳng về phía trước.

"Những đám sâu bọ đó..."

"?"

"Trong những đám sâu bọ đó có cả Thi Tịnh?"

Lộ Tử Yên hơi há miệng, vội vã bỏ tay ra rồi lắc lắc, tỏ vẻ vô tội.

"Oh no! Bạch Thi Tịnh đương nhiên không phải rồi. Cậu ấy được Mạn Châu Sa Hoàng yêu thích mà? Đâu thể là sâu bọ được?"

Cô thở dài, dựa lại lưng vào hàng ghế bọc da.

"Tôi cũng đâu dám gọi cậu ấy là sâu bọ được?"

"Bởi vì cậu ấy là người trong mộng của anh chẳng phải sao, Triệu Hiển Châu?"

Triệu Hiển Châu cười cười, nhưng trong bóng tối, nụ cười ấy của hắn như có như không, ẩn hiện ma mị y như con người của hắn.

Làm việc trong cái xã hội bao nhiêu năm, là kẻ được mệnh danh là đáng sợ nhất trong cái thế giới ngâm này, hắn đã một bước dấn chân vào trong chính trị của cả một nước.

Bây giờ, mọi camera an ninh ở những con đường xe hắn đi qua đều bị làm nhoè đi bởi người của hắn ở trong cục cảnh sát.

...

"Em sao vậy Thi Tịnh?"

Mạn Châu Sa Hoàng khoẻ nhăn cõng Bạch Thi Tịnh rệu rã ở trên lưng, đây chính là hậu quả của việc thách thức sự kiên nhẫn của anh.

Tự nhiên thấy cậu cứ im lặng, tưởng cậu có chuyện gì.

Bạch Thi Tịnh giật mình ngẩng đầu lên, đáp lại tiếng gọi của Mạn Châu Sa Hoàng.

"Không, tôi..." Bạch Thi Tịnh ngước lên một chút rồi bỗng gục đầu lại vào vai anh, dụi dụi vào lưng anh: "Chẳng biết nữa, hình như tôi đang bị... Làm sao ấy... Bất an?"