Trên đường đi, Kiều Thất Tịch vừa đón gió vừa nhiều lần suýt chút nữa nằm lăn ra trên mặt tuyết ngáy ngủ. Đặc biệt là lúc bị gò tuyết vướng ngã, cậu đặc biệt muốn nằm luôn không đứng dậy.
Chỉ là mỗi lần như vậy đều thấy Otis dừng lại chờ đợi, thậm chí còn nghiêm túc quay đầu trở về, canh giữ bên cạnh chính mình, dù Kiều Thất Tịch buồn ngủ đến mức nào, cũng không đành lòng tiếp tục ăn vạ.
Không biết có phải vì đang ở trong môi trường hoang dã hay sao mà sau lần gặp lại này, Kiều Thất tịch cảm thấy Otis bây giờ so với Otis lúc còn ở trạm Cứu Trợ nhiệt tình, thân thiện hơn rất nhiều.
Chí ít là Otis lúc còn ở trong trạm sẽ không đối với cậu dịu dàng, kiên nhẫn như thế này.
Trong thời kỳ Ban ngày vùng cực, Mặt Trời luôn luôn chiếu sáng trên không trung, làm người không thể nhận rõ được hiện tại là khi nào.
Mà đồng hồ sinh học của Kiều Thất Tịch nói cho cậu biết bấy giờ hẳn là buổi tối, tóm lại chính là thời gian đi ngủ, nếu không mắt cậu không thể nào lại "ríu" như vậy!
Không biết đã đi bao lâu, Otis rốt cuộc tìm được nơi thích hợp để ngủ. Nó dừng lại.
Kiều Thất Tịch ở phí sau chỉ biết vùi đầu đi về phía trước, sau đó liền đụng thẳng vào Otis, bật ngửa ra sau, mông chạm đất, cuối cùng lại không hề có sức bò dậy.
Cậu ngủ ngay tại chỗ.
Nơi mà Otis tìm được là một vị trí khá ổn để ngủ, có thể cản gió lại dễ thủ khó công.
Trước đây Otis thường một thân một mình ngủ ở loại vị trí mang theo tính điểm mù thị giác này. Cuộc sống của một anh gấu độc thân rất thoải mái, tự do. Nhưng giờ đây lại có thêm một nhóc gấu bắc cực con cần thiết chăm sóc, vẫn là tự tay cu cậu nhặt về.
Một đứa con ghẻ.
Chắc động vật trên khắp vùng cực địa này sẽ không con nào hiểu được đến tột cùng chú gấu bắc cực đơn thân đơn chiếc này đang làm cái gì?
Là vì chuẩn bị lương thực cho mùa hè sao?
Có lẽ ngay cả bản thân Otis cũng không thể giải thích rõ ràng. Khả năng xử lý tin tức của nó là có hạn, nhưng sự quan tâm của nó đối với Kiều Thất Tịch xét về mọi mặt đúng là đều lộ ra sự bất thường.
Kiều Thất Tịch cuộn tròn trên mặt đất, một phần thân vẫn bị lộ gió. Otis mười phần săn sóc nằm nghiêng ở phía sau cậu, dùng phần lưng cao lớn như một ngọn núi nhỏ của mình chặn lại gió thổi tới.
Kiều Thất Tịch đang ngủ không chỉ có thể tận hưởng đến ánh nắng mặt trời ấm áp mà còn được cản gió lạnh.
Mặc kệ nói như thế nào, gió trên mặt băng đều rét lạnh, khô khốc, mang lực sát thương không thể bỏ qua.
Hiển nhiên, gấu bắc cực cùng không hề sợ giá rét khi trời sinh chúng nó đã có một hệ thống giữ ấm tinh vi: Một bộ lông dày nặng, trong suốt cùng với làn da màu đen.
Thay vào đó, chúng nó lại sợ nóng.
Giống như hiện tại, Kiều Thất Tịch bị mặt trời chiếu đến nóng lên. Vì thế, cậu chổng vó trở mình, mang bản thân tiến vào nơi râm mát, cũng chính là trong lồng ngực Otis, đầu gối lên chân trước của nó.
Nhóc gấu con thích phơi nắng nhưng lại sợ nóng, hiện tại dán vào bụng Otis hoàn toàn thích hợp.
Lần ngủ này kéo dài đến tận ngày hôm sau.
Những gấu bắc cực khác khi tỉnh lại đều sẽ lo lắng bữa ăn tiếp theo của bản thân nên làm như thế nào?
Kiều Thất Tịch liền lợi hại.
Cậu tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, đánh một cái ngáp thật là lớn, vẫn cảm thấy còn buồn ngủ, liền quyết định tiếp tục ngủ nướng trong lồng ngực Otis.
Bởi vì chất lượng giấc ngủ gần đây của Kiều Thất Tịch rất kém, hầu như không hề có một lần ngủ ngon nên lần này có cơ hội liền muốn ngủ thật đã.
Nhưng ở đây Otis mới là người quyết định. Nó hình như đã có chủ kiến, cho nên Kiều Thất Tịch chỉ có thể ngái ngủ đứng dậy đi theo.
Ể, hướng này là?
Kiều Thất Tịch ngửi được hương vị của biển trong không khí, điều này chứng tỏ bọn họ đang đi hướng về bờ biển. Chẳng lẽ Otis xem trọng những con vật dễ thương hay nằm gần bờ biển kia sao?
Kỳ thật cuộc hành trình đi đến bờ biển này hẳn nên sớm thực hiện. Chẳng qua là vì Otis đi tìm Kiều Thất Tịch, làm trễ nãi kế hoạch ban đầu thôi.
Sau một bữa ăn no nê cùng với nghỉ ngơi sung túc, thể lực của Otis cũng khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
Mấy ngày nay, không chỉ Kiều Thất Tịch không nghỉ ngơi tốt mà người vẫn luôn tìm cậu, Otis, cũng thế.
Vì vậy, Otis đã thật sự thoải mái đánh một giấc ngủ dài.
Hiện tại nó đã đói bụng. Trên đường dẫn Kiều Thất Tịch đi hướng bờ biển, nó thuận tiện nhìn xem có con mồi nào hay không. Chỉ là việc này yêu cầu vận may, hiển nhiên, hôm nay thần may mắn không mỉm cười với bọn họ.
Không có con mồi nào đụng tới trước mặt cả.
Otis từ bỏ kiếm mồi ven đường, đi thẳng đến bờ biển.
Từ đằng xa, Kiều Thất Tịch đã nghe được tiếng kêu của chim biển[1] và âm thanh sóng vỗ của đại dương.
Tháng Năm mặt băng vẫn chưa hoàn toàn tan hết, một đám hải mã nằm phơi nắng trên phần nham thạch mới lộ ra của núi lửa.
Kiều Thất Tịch xa xa liếc nhìn những tên béo ú kia, trong lòng nảy ra một ý tưởng táo bạo, không biết có nên chia sẻ cùng Otis hay không.
Ầy, hải mã có răng nanh sắc bén, mặc dù không biết để trưng cho đẹp hay là xài được, nhưng mà.. thôi quên đi, Kiều Thất Tịch tự nhủ.
Cậu không biết rằng chính Otis cũng coi trọng đám hải mã ở bờ biển. Chẳng qua hải mã hơi khó săn được, cần có thời cơ.
Nghỉ chân quan sát hải mã một lúc, bọn họ chậm rãi đi tiếp xuống tới hạ lưu, là một bãi nước cạn, đầy đá ngầm, trên đá ngầm có một vài con chim biển, bị tiếng động từ hai người làm giật mình giương cánh bay đi.
Kiều Thất Tịch nhìn lên, trên mặt đá ngầm đều là phân chim.
Đây không phải là trọng điểm. Trọng điểm là bọn họ đến chổ này làm gì? Cuộc sống này khó qua vậy sao?
Mò hàu sống cùng vỏ sò?
Nhưng cũng phải nói rằng, khi đói bụng gấu bắc cực đúng là sẽ ăn những thứ này.
Thậm chí còn biết lợi dụng cục đá để đập vỡ vỏ sò.
Kiều Thất Tịch đi theo Otis hướng về vùng nước cạn, cuối cùng vẫn không nhịn được cám dỗ, từ trong nước ôm lấy một con hàu thật lớn.
Otis nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy thứ nằm trong tay Kiều Thất Tịch. Nó đường nhiên nhân ra, nhưng mà thứ này rất khó ăn.
"Khó" theo mọi nghĩa.
[1] Chim biển là những loài chim thích nghi để sống ở môi trường hải dương. Một số loài chim biển nổi tiếng: Hải âu hoàng gia phương Nam, Cánh cụt hoàng đế, Ó biển phương Bắc.