Trên diễn đàn những người yêu thích vùng địa cực còn có ảnh chụp Alexander và con người vui vẻ cùng nhau khi còn ở trạm Cứu Trợ.
Đôi mắt to tròn, đen nhánh, sáng lấp lánh, bộ lông xõa tung trắng như tuyết trời, thật sự rất là đáng yêu, ai nhìn thấy tấm hình này đều tự động lưu về một phần.
Thật đáng tiếc bọn họ không thể tiếp xúc tới Alexander trong truyền thuyết. Được ở bên cạnh Alexander mỗi ngày chỉ có thể là Otis anh tuấn lại mạnh mẽ mà thôi.
Ở trạm nghiên cứu, các nhân viên công tác vừa chăm chỉ sắp xếp lại số liệu, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng thở dài.
Quá rõ ràng, năm nay vẫn là bị những sô liệu thống kê làm đau lòng.
"Hôm nay theo dõi hai con gấu vị thành niên, tình huống không quá tốt." Một người trẻ tuổi lấy ra một tấm hình đưa cho đồng nghiệp thảo luận. "Đây là một con gấu con vừa mới rời đi gấu mẹ, máy bay không người lái đang quay chụp nó ở trên không trung liền bắt gặp nó đang đi thì đột nhiên nằm sấp xuống."
Đồng nghiệp nhìn một cái, đập vào mắt là một con gấu vị thành niên gầy gò, đại khái khoảng chừng ba tuổi: "Nhìn khung xương này, là một con gấu cái sao?"
"Không phải, là gấu đực."
"Haiz.." Nhận được câu trả lời, đồng nghiệp khe khẽ thở dài, kiềm lòng không được mà so sánh "Alexander hai tuổi nhìn còn rắn chắc hơn nó."
"Cái này có thể so sánh được sao." Người tuổi trẻ lắc đầu.
"Nói vậy cũng đúng." Đồng nghiệp thổn thức, cuộc sống của Alexander phải nói là cẩm y ngọc thực, những con gấu đồng lứa không ai tốt hơn nó được.
"Sắp xếp xong chưa?" Đồng sự vỗ vai đối phương "Đi thôi, tan việc. Chúng mình đi ăn cái gì đó ngon ngon giải tỏa tâm trạng ngày hôm nay đi."
"Được." Người trẻ tuổi cười nói "Khi ăn thuận tiện xem một chút video của Otis và Alexander. Chỉ có nhìn hai đứa nó tớ mới không cảm thấy lo lắng."
"Ha ha ha! Cậu cũng đừng quên hai đứa nó cũng đã đói bụng mấy ngày liền rồi." Đồng nghiệp nói.
"Đúng là vậy, nhưng mà nó vẫn béo nha." Một giọng nói giễu cợt vang lên.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha, nói đúng quá."
Hai người kề vai sát cánh đi ăn món ngon cùng nhau cười to. Hiển nhiên, khi đến nơi, bọn họ cũng sẽ không quên chia sẽ cho mọi người một ngày sinh hoạt của Alexander và Otis.
Cuộc sống gian khổ nơi cực Bắc, hoản cảnh sinh hoạt tự nhiên tàn khốc, tất cả đều được giảm bớt phần nào.
Dần dà, hai cậu bé thiên sứ đang cố gắng sinh tồn thật tốt này nghiễm nhiên trở thành liều thuốc an ủi của mọi người.
Chỉ cần thấy bọn chúng vẫn luôn bình an, khỏe mạnh sống sót, lẫn nhau yêu thương, thì trong lòng mọi người đều sẽ cảm thấy ngọt ngào ấm áp.
Khi đó, những bi thương khi nhìn thấy những chú gấu bắc cực khác cũng có thể được an ủi chữa lành.
Dưới mùa hạ tàn khốc này, nếu như muốn nói có một kỳ tích ra đời, vậy nhất định là tình cảm vĩ đại giữa Otis và Alexander.
Hai người đi đâu cũng có đôi có cặp, hiện tại sau khi đã rời khỏi vũng nước đọng được hai ngày, lại đói bụng.
Nhưng mà Kiều Thất Tịch một chút cũng không hối hận. Cậu đoán cái vũng nước kia hiện tại chắc đã khô cạn gần hết rồi, sớm hay muộn đều phải rời đi.
Chi bằng đi sớm lại tốt hơn.
Otis cũng đói, nhưng thoạt nhìn nó so với thường ngày không có gì khác biệt, vẫn thong dong, bình tĩnh như cũ, xác định rõ ràng con đường đi phía trước.
Là một con gấu newbie như Kiều Thất Tịch, cậu vẫn còn chưa có khả năng bàn luận nên đi phương hướng nào, chỉ có thể lặng lẽ bám đuôi theo sau.
Nhờ vào vụ náo loạn lần trước, nhóc gấu đói quá liền ăn vạ ngay tại chổ khóc lóc om sòm, lần này Otis hình như hết sức chu đáo, cậu còn chưa kịp ăn vạ, nó đã trước hết dỗ cậu.
Hai con gấu bắc cực chịu đựng cơn đói dày vò, cùng nhau lăn lộn chơi đùa trong một bụi cây, giải phóng những cảm xúc không tốt vì cuộc sống gian khổ này.
Nhưng mà cách chơi này rất là không công bằng với Kiều Thất Tịch. Anh gấu lớn vừa há miệng là đã có thể cắn hai cái đầu nhóc gấu nhỏ.
Kiều Thất Tịch: Cút! Không biết đàn ông có hai cái đầu không thể đụng vào sao?
Cậu đói đến độ không còn chút sức lực nào để ngang ngược nữa, rất muốn nói cho Otis, anh mệt mỏi, không chơi cùng chú được nữa.
Otis: .
Rốt cuộc là ai vì ai chơi.
Có bụi cây, mang ý nghĩa trong rừng có quả mọng hái được.
Quả mọng vào mùa hè có thể xem như là đồ vật bổ sung dinh dưỡng khá tốt.
Cẩn thận ngửi vài lần, trong không khí quả thật có một luồng mùi vị ngọt ngào, mười phần kích thích vị giác, làm cho Kiều Thất Tịch không tự chủ được mà nuốt nước miếng một cái.
Cậu thèm ăn liền bỏ mặc Otis đi thăm dò nơi phát ra mùi hương.
May mà tính khí Otis đối mặt nhóc gấu luôn là tốt đến quá mức, nên là không hề so đo mình bị làm lơ.
Xét thấy nhóc gấu không có đi xa, Otis đứng tại chổ vẫn có thể thấy bóng lưng mập mạp của đối phương, thế là hơi dời tầm mắt hóng chút gió.
Nhưng mà Otis lim dim đôi mắt còn chưa được hai phút, liền nghe thấy một tiếng kêu "ngao", là từ hướng nhóc gấu con. Nó còn chưa kịp thanh tỉnh đã theo bản năng đi qua tìm hiểu.
Ăn khổ trong khổ, mới là gấu trên gấu.
Bên trong lùm cây, Kiều Thất Tịch sau khi trải qua một trận đại chiến với mấy chục con ong vây công chặn đường, đã thành công ngậm được một miếng mật ong chạy thoát.
Mật ong ăn quá ngon, mùi vị ngọt ngào vô cùng hợp khẩu vị.
Nhìn thấy Otis, cậu vội vàng kích động đưa cho đối phương một miếng, nhìn này, mật ong đó!
Đồ tốt vừa ngon lại có dinh dưỡng! Ở mủa hè khổ cực tìm được mật ong bổi bồ, hoàn mĩ!
Chỉ là ban nãy bị ong mật đốt một cú bên má trái, cu cậu gấu trên gấu này hiện tại cảm giác có chút không thích hợp.