Người Tình Mê Người Của Tổng Tài Vô Tình

Chương 49: Không thấy xấu hổ sao?



"Ly Ly, hôm đó không phải chị đã nói em đừng đi rồi sao? Giờ em nhìn xem, lại bị cô ta dùng làm bàn đạp rồi!" Chị Trần thở dài, giọng điệu đầy bất đắc dĩ:  

"Nếu cứ tiếp tục nâng cô ấy như vậy, em cũng sẽ bị lạnh nhạt đến mức không ai nhớ đến nữa."  

Trong giới giải trí này, sức nóng là đại diện cho giá trị. Ai càng hot thì càng có khả năng tạo ra giá trị lớn.  

Như lần này với Tần Yểu Yểu, nhìn bề ngoài có vẻ cô ta bị ảnh hưởng lớn nhưng chỉ cần Giang Ly đứng ra thanh minh, mọi chuyện sẽ nhanh chóng trở thành lợi thế cho Tần Yểu Yểu.  

Giang Ly luôn rộng lượng với mọi người, trước đây cô không ít lần giúp đỡ các nghệ sĩ nhỏ dưới trướng Giang Ngu.  

Vì vậy, bộ phận quan hệ công chúng cũng đã lên kế hoạch để cô trực tiếp ra mặt giải quyết vấn đề lần này.  

"Người tốt thì bị ức hiếp, ngựa tốt thì bị người khác cưỡi." Chị Trần thở dài lần nữa:  

“Cô gái của chị ơi, em quá tốt bụng rồi. Em sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không một lời than thở. Nhưng em có bao giờ nghĩ rằng, sau này khi em gặp chuyện, ai sẽ giúp em đây?”  

Tần Yểu Yểu?  

Không cần nghĩ cũng biết, Giang Ly biết rõ cô ta sẽ không giúp mình.  

Im lặng một hồi, Giang Ly bình thản nói: "Lần này em không giúp nữa, để quan hệ công chúng nghĩ cách khác đi."  

Chị Trần nói đúng.  

Cô tốt bụng nhưng không phải là một kẻ ngốc, không thể cứ giúp đỡ người khác vô điều kiện mãi.  



Về phần Tần Yểu Yểu, dù Giang Ly không ra mặt giúp đỡ, Tiêu Nghiễn Chi cũng sẽ tìm cách bảo vệ cô ta, không cần cô phải phân phát lòng tốt.  

Quả nhiên, đúng như Giang Ly dự đoán, sau khi cô từ chối ra mặt, Tiêu Nghiễn Chi liền bỏ ra một khoản tiền lớn để mua lại bức ảnh, và những bình luận tiêu cực về Tần Yểu Yểu đã biến mất hoàn toàn khỏi mạng xã hội.  

Dù đã lường trước nhưng khi chứng kiến thủ đoạn của Tiêu Nghiễn Chi, Giang Ly vẫn không tránh khỏi cảm giác thất thần.  

Chỉ cần hắn muốn, bất kỳ ai cũng có thể nổi tiếng, chẳng hạn như Tần Yểu Yểu, và trước đó, chính là cô – Giang Ly.  

Suy nghĩ về điều này cả ngày khiến tâm trạng của Giang Ly khó mà ổn định để làm việc.  

Đến chiều, trợ lý nhỏ thông báo rằng có người đang chờ cô ở cổng công ty và nói rằng cần gặp cô gấp.  

Giang Ly nghi hoặc nhưng vẫn quyết định xuống lầu xem thử.  

Khi nhìn thấy bóng dáng lén lút của Giang Dị lảng vảng trước cửa công ty, lòng cô lập tức căng thẳng.  

Ngay lập tức, cô lách mình trốn sau cây xanh gần đó, xác định rằng Giang Dị chưa phát hiện ra cô, rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho em trai.  

"Giang Dị, em đến công ty chị làm gì?" Cô che điện thoại, giọng nói thấp đi: "Có chuyện gì thì nói qua điện thoại không được sao?"  

Giang Dị ở đầu dây bên kia nóng nảy, giọng điệu gấp gáp: “Tiêu Nghiễn Chi đã đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, số tiền bảy trăm triệu đó tôi không rút ra được. Tôi lấy tiền đâu để trả nợ bây giờ?”  

Đóng băng thẻ ngân hàng?  

Giang Ly ngạc nhiên, còn chưa kịp hiểu rõ dụng ý của Tiêu Nghiễn Chi thì Giang Dị đã phát hiện ra chỗ cô đang trốn. Hắn lập tức lao tới.  

Giang Dị túm lấy cánh tay của Giang Ly, mặt mày nhăn nhó vì lo lắng: “Có phải chị đã chọc giận Tiêu Nghiễn Chi không? Sao hắn lại làm thế?”  



Bị phát hiện, Giang Ly cắn môi, dùng lực hất tay Giang Dị ra, lạnh lùng nói:  

“Chị không biết. Muốn biết thì đi mà hỏi hắn!”  

Nói xong, cô định quay người rời đi nhưng Giang Dị không để cô đi. Hắn rất khỏe, giữ chặt cánh tay cô và giận dữ hét lên:  

“Giang Ly, chị định g.i.ế.c tôi à? Có phải chị bảo Tiêu Nghiễn Chi đóng băng thẻ của tôi không?”  

Cơn đau từ cánh tay khiến Giang Ly muốn thoát ra nhưng không thể. Cô lo sợ sẽ bị người khác nhìn thấy, giọng nói cô trở nên gắt gỏng:  

“Nếu em còn không buông tay, chị sẽ tự tay tống em vào tù đó!”  

Sắc mặt Giang Dị trở nên dữ tợn, hắn hét lên:  

“Chị là đồ khốn! Tôi biết ngay chị không phải là người tốt đẹp gì mà…”  

Lời chưa dứt, Giang Dị giơ tay định tát Giang Ly nhưng bàn tay hắn vừa vung lên thì đã bị một người giữ lại.  

Một giọng nói ấm áp vang lên:  

“Công khai bắt nạt phụ nữ như vậy, không thấy xấu hổ sao?”