Đến chiều thì Yến Nguyệt cũng đã tỉnh dậy,khi mà cô mở mắt ra thì mới biết là bản thân mình đang ở bệnh viện. À đúng rồi đêm qua cô đã bị người lạ mặt bắn trúng.
Mà Vũ Hạo anh ấy đâu rồi,sao mình không thấy anh ấy đâu hết vậy.
" Cạch …"
" Tỉnh rồi sao …" _ hai người bốn mắt nhìn nhau.
" Cô có thấy đau ở đâu không"
" Không đau." _ cô khẽ lắc đầu.
" Lại nói dối,đêm qua cô bất tỉnh nhân sự luôn đấy …" _ Vũ Hạo kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
" Tại sao lại cứu tôi,hửm.."_ Vũ Hạo nhìn cô chầm chầm:" sao không nói,…"
" Tại em không muốn anh bị thương…"
" Ồ,cô tốt bụng thật đấy. Nhưng mà sau này đừng có lấy sinh mạng mình ra làm trò đùa, không đáng đâu."
" Cuối cùng thì anh cũng nói được câu tử tế rồi "
" Bộ lúc trước tôi khó ưa lắm hả. "
" Ừm,anh rất thô lỗ đã vậy còn hay lớn tiếng nữa … “”.
Nghe cô nói xong thì ạnh chỉ muốn đào cái lổ mà chui xuống thôi,tự nhiệm hỏi làm chi để rồi mang nhục như thế này đây.
" Được rồi tôi sẽ không thô lổ nữa, được chưa. " _ Câu nói này nó giống như là vừa đấm vừa xoa vậy..
" Ừm "
" Cô đói bụng chưa,ở đây có cháo và sữa … "
" Đừng cử động,để tôi đút cho cô.Tay của cô vừa mới lấy đạn ra đấy,cẩn thận nếu không sẽ chảy máu. "
" Anh lo cho em hả."
" Đương nhiên rồi,cô đang là ân nhân của tôi mà.Cho nên bây giờ tôi sẽ phục vụ cho cô,cô may phước lắm,tôi đây là lần đầu tiên chăm sóc người khác đấy …" _ Vũ Hạo vừa nói vừa mở cà mên cháo ra rồi thổi cho nguội…
" Vậy anh chưa từng chăm sóc Ngô Quỳnh à … "
" Ừ,cô ta có tay mà cho nên tự ăn được.Với lại Ngô Quỳnh không có cái đặc ân đó đâu. “”…
" Nào,mau há miệng ra đi. "
" Nhanh lên đi, tôi thổi nguội rồi …"
" Vâng. "
Yến Nguyệt được Vũ Hạo đút cháo cho,sao cô lại cảm thấy hạnh phúc quá đi. Cháo hơi nhạt cho nên cũng hơi khó nuốt.
" Cô ráng ăn đi,sau khi vết thương lành thì mới ăn cơm được "
" Vâng."
" Bác sĩ nói là cô chỉ được ăn cháo mà thôi,à cô nhớ là đừng cử động mạnh nếu không sẽ đứt chỉ đó.Còn nữa,cô không được đụng nước, có cần làm gì thì nói với tôi." _ Vũ Hạo nói một tràng dài ra,có lẽ từ khi ở cùng với cô thì anh nói chuyện nhiều hẳn.
" Vâng.""
Yến Nguyệt gật đầu xem như là đã hiểu những gì mà anh đã nói.Sau khi ăn cháo xong thì cô cũng uống thuốc.
" Hôm nay anh không đi làm sao …"
" Không có, tôi ở đây chăm sóc cho cô …"
" Vậy có ảnh hưởng đến công việc của anh không…"
" Không sao,cô đừng lo.Cô cứu tôi thì tôi sẽ trả ơn cho cô …"
" Yến Nguyệt cô thích cái gì cứ nói đi, tôi sẽ đáp ứng tất cả …"
Nếu cô nói cô thích anh thì liệu anh có đáp ứng nguyện vọng này hay không đây. Yến Nguyệt suy nghĩ một hồi lâu, đến cuối cùng thì vẫn không có câu trả lời …
" Em cũng không biết nữa,bây giờ vẫn chưa nghĩ ra …"
" Ừm,nếu chưa nghĩ ra thì cô cứ nghĩ đi."
" Vâng …"
" Cô nằm đây đi, tôi đi gọi bác sĩ kiểm tra lại cho cô …""
" Ừm "
Vũ Hạo rời đi thì cô liền ngôi dậy,vết thương vẫn còn hơi đau.Yến Nguyệt cũng chỉ biết nhăn mày lại mà thôi, không nghĩ là đêm qua cô lại can đảm như thế đấy.
Vì yêu mà con người ta có thể chấp nhận tất cả hay sao,lúc ấy cô sợ anh bị thương cho nên liền nhào đến ôm ấy anh mà thôi,còn những chuyện khác cô không sợ.
Và bây giờ cô nhận lấy đó chính là vết thương đang đau buốt, muốn cử động mạnh cũng không dám nữa …
" Cạch …"
Là Đàm Dự chứ không phải Vũ Hạo, không biết sao cậu ấy lại có mặt ở đây nữa.
" Yến Nguyệt cậu sao rồi,có còn đau ở chỗ nào không …" _ Đàm Dự kéo ghế ra ngồi xuống rồi cầm túi thức ăn đặt lên kệ tủ.
" Không sao, mình đỡ rồi."
" Mà sao cậu biết mình bị thương mà đến đây vậy …"
" Ừ thì mình có đến nhà cậu thì nghe bảo vệ nói lại."
" À thì ra là vậy …".
" Lúc nãy mình có gọi điện lại cho cậu để hỏi số phòng nhưng không được,mà hên là hỏi được y tá cho nên mới biết đường lên đây.."
Gọi điện lại vậy tức là cậu ấy đã gọi rất nhiều cuộc rồi sao.
" Mình mới tỉnh dậy cho nên chưa có xem điện thoại nữa, không biết là bây giờ nó đang ở đâu …"
'" Vậy cậu hỏi Vũ Hạo thử xem,lúc nãy mình gọi điện thì anh ta nghe máy đấy.."
" Vậy hai người đã nói những gì,cậu có thể tiết lộ cho mình biết không?.."
"Chỉ là hỏi thăm sức khỏe mà thôi, không có chuyện gì đâu …Mà Yến Nguyệt cậu và anh ta là người yêu của nhau thật à "
" Ừm,đúng vậy …"_ Cô khẳng định chắc nịch.
“Tại mình thấy anh ta đào hoa rồi phong lưu nữa, mình sợ sau này cậu sẽ khổ …”
" Không có đâu,anh ấy rất tốt với mình"
" Tốt! Tốt mà để cậu bị thương như thế này sao.Từ trước đến giờ cậu đâu có bị gì đâu,bây giờ đi chung với anh ta thì lại thành ra như thế này,lỡ như ngày mai ngày mốt xảy ra chuyện nữa thì sao đây …"…
Cứ như thế Đàm Dự cứ luyên thuyên bất tiệc,cô biết là người bạn này đang lo lắng cho mình. Nhưng mà cô không sợ chút nào cả,từ khi ký vào cái hợp đồng tình nhân đó thì cô đã chấp nhận tất cả rồi.