Người Tình Muốn Bỏ Trốn Của Hoàng Đế

Chương 5: Tin tức lan truyền



Mona thức dậy vào buổi sáng sớm, những chú chim bên ngoài hót líu lo như một bản hòa tấu tuyệt vời. Mirin đã chuẩn bị chậu nước để cô rửa mặt, thật may mắn là lần này là nước ấm. Thậm chí Mirin còn đổ đầy bồn tắm bằng nước nóng, bên trên còn rải cánh hoa hồng.

Mirin giúp Mona nắm rửa, cô cầm cục xà bông và chà nhẹ trên làn da mịn màng. Mát xa vai cho Mona, không biết những ngày qua Mirin đã học được những gì, hôm nay lại làm việc như một người thành thạo, chắc vì cô ấy sáng dạ.

" Thưa quý cô, tôi nhận được lệnh từ ngài Elodas chuyển lời tới quý cô, rằng hoàng đế bệ hạ muốn được dùng bữa sáng cùng nhau! " Mirin vừa giúp Mona mặc váy vừa nói. Cô chỉ đáp lại bằng sự im lặng...

Vì trước đây Mirin từng lấy tóc của em ra nghịch nên cô biết làm nhiều kiểu tóc. Cô cảm thán màu tóc " đặc biệt " của Mona, như vậy trong đám đông người khác có thể nhận ra cô ngay lập tức.

" Sẽ không phiền nếu tôi trang điểm cho quý cô chứ? Dù bình thường trông cô đã rất đẹp rồi! " Mirin hào hứng cầm hộp phấn được làm từ ốc xà cừ, Mona gật đầu như kiểu không muốn thấy cô hầu khấu khỉnh này buồn.

Mona đi trên hành lang, Mirin rón rén theo sau. Không như bữa tối lần trước ăn ở phòng ăn hoàng gia, hoàng đế Eugene có thói quen dùng bữa sáng ở nhà kính, nơi trồng đủ mọi loại thực vật từ thường tới hiếm, ngôi nhà của các loài chim đẹp đẽ nhất thế gian.

" Thưa bệ hạ, quý cô Mona đã đến! " Elodas bước vào thông báo, anh có nhiệm vụ đón và đưa cô đi gặp anh.

Eugene ngồi bắt chéo chân, miệng uống ngụm nước tinh khiết từ chiếc ly bạc được chạm khắc cầu kỳ trên tay, Mona và Mirin cùng nhau hành lễ. Lần đầu tiên Mirin diện kiến vị hoàng đế trẻ tuổi nên có chút hồi hộp.

" Mona, mau tới đây ngồi với ta! " Eugene với tâm trạng vui vẻ ra lệnh cho Mona ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh. Cô làm theo như một người máy được lập trình sẵn.

" Đây là bữa sáng đầu tiên của hai chúng ta khi cô đến Azarial, vì mấy ngày trước ta bận quá. Chắc hẳn quý cô Mona đã thấy rất cô đơn! "

" Tôi cảm thấy bình thường thưa bệ hạ, miễn là không ai đến tìm tôi và đem thân phận người Elmer của tôi ra nhạo báng! " Mona cắt một ít thịt lợn xông khói cho vào miệng, cô vẫn đang luyện tập dùng dao, nĩa.

" Lạnh lùng quá đấy Mona? Cô không thể thoải mái khi ở cùng ta à? " Eugene tỏ ra hụt hẫng. Những người hầu đều đã bị điều ra ngoài, bên trong nhà kính chỉ còn Eugene và Mona, nếu anh muốn gì chỉ cần lắc chiếc chuông vàng bên cạnh.

Mona nhìn Eugene bằng ánh mắt khó hiểu, đây chỉ là cách hành xử mà cô xem là bình thường. Mona trả lời anh bằng cái lắc đầu, cô nói lời cảm ơn vì đã được mời ăn một bữa sáng trịnh trọng, ở một nơi xinh đẹp đầy hương thơm cây cỏ.

" Đây đã là quá đủ cho một tù nhân từ vương quốc thua trận. Nhưng thưa bệ hạ, tôi đã từng đọc trong sách, có ghi " không ai cho không ai bất cứ thứ gì? "

" Rốt cuộc bệ hạ muốn gì ở một cô gái với hai bàn tay trắng như tôi? " Mona bỏ dao và nĩa xuống bàn, cô dùng khăn lau nhẹ nơi bờ môi hồng hào của mình. Giọng điệu có phần nửa đùa nửa nghiêm túc.

"..."

" Để xem! Ta cần gì ở cô à? Chắc có lẽ là cơ thể... à không, toàn bộ mọi thứ trên người cô! Ta yêu thích những thứ xinh đẹp, tìm đủ mọi cách để thêm nó vào bộ sưu tập của ta! " Mí mắt của Eugene cong lên, lời anh nói là thật lòng.



Eugene đứng lên và đi lại chỗ cô ngồi, anh nâng cằm cô để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp này, nó khiến tâm trí anh trở nên trống rỗng. Làn da căng mịn, đôi mắt to với đồng tử đỏ thâm thẫm, bờ mi dài. Đôi môi căng mọng dễ thương.

" Mona, cô rất xứng đáng để được thêm vào bộ sưu tập. Đối với ta cô như một đóa hoa hồng màu trắng tinh vẫn chưa bị thứ gì đó vấy bẩn. Nhưng hoa đẹp mà lại rất nhiều gai nhọn! " Eugene rất thích nói chuyện với nhiều hình ảnh ẩn dụ. Mona nghiêng mặt sang một bên, hai má cô ửng hồng vì phải bị nhìn chằm chằm.

Bữa ăn sáng kết thúc một cách tốt đẹp, Eugene và Mona đường ai nấy đi. Cô dự định sẽ đến thư viện - nơi cô xem là thiên đường. Elbert rất phấn khởi trước sự hiện diện của Mona, anh còn pha cả trà mời cô dùng.

" Anh thật tốt bụng, quý ngài Greenm! Vì đã tiếp đãi tôi chu đáo! " Mona nhoẻn miệng cười sau khi nhấp một ngụm trà thơm lừng

" Đây cũng được xem như là căn nhà riêng của tôi, mà quý cô Mona đây giống như vị khách quý nên tôi phải làm gì đó xứng đáng! " Albert định đi lấy thêm ít bánh quy nhưng Mona lại thấy nó không cần thiết, chỉ trà là đủ

Cô bất đầu tiết mục đọc sách quên giờ giấc của mình, Mirin thì không có ở đây vì cô ấy xin phép về phòng dọn dẹp. Albert thi thoảng lại liếc nhìn trộm Mona, góc nghiêng cũng thật đẹp, trong lòng anh khen ngợi cô rất nhiều.

" Xin lỗi quý cô Mona, tôi biết cô thích sách nhưng cô phải đi ăn trưa và nghỉ ngơi đi ạ!! Nếu để bệ hạ thấy cô tiếp tục ốm yếu, ngài ấy sẽ trách tôi! " Mirin càu nhàu như một bà mẹ khó tính. Mona chỉ đành gấp sách và đưa cho Albert giữ dùm, vẫn còn một ít trang cô chưa đọc tới.

Mona sẽ ăn trưa tại phòng riêng, trên bàn đã chuẩn bị món bít tết bò nóng hổi, kèm theo salad rau củ và nước ép táo. Cô ngồi lên ghế sofa, từ tốn dùng bữa một cách ngon lành, hai má lún đều hiện lên rõ ràng sau mỗi lần nhai.

Bên ngoài trời đã vào thu, những hàng cây màu đỏ hiện lên trước mắt cô như một bức tường thành vĩ đại.

Thời tiết cũng rất mát mẻ cho một giấc ngủ trưa hoàn hảo, Mona nằm gọn gàng trên giường, cơ thể cô như hòa vào vì độ êm của nó.

Cánh cửa phòng của Mona từ từ mở ra, đôi chân của một ai đó đang tiến đến chỗ giường cô đang ngủ, chủ nhân của đôi giày da màu đen được đánh sáng bóng lại chính là Eugene - vị hoàng đế tài giỏi Azarial.

" Chậc! Đến cả ngủ cũng tựa nữ thần! " Eugene tặc lưỡi, anh dùng bàn tay thô ráp của mình dịu dàng vuốt ve gương mặt say ngủ của Mona. Dường như cô đã chìm vài giấc mộng nào đó nên mới không nhận biết ai đang ở trong phòng mình.

Eugene từ từ cúi đầu xuống và hôn lên trán Mona, trông cô như một chú mèo con, bình thường sẽ rất ngoan nhưng khi bị trêu sẽ xù lông lên.

Khung cảnh thật bình yên đến lạ thường, Eugene muốn thử được ôm Mona trong vòng tay này, nhưng sợ làm cô thức giấc.

" Không phải là vì ta không dám làm, vẫn chưa đến lúc! " Eugene thì thầm. Sau đó anh đi ra ngoài, vẫn nhớ đóng cửa lại.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...



Chuyện về việc hoàng đế Azarial đang nuôi dưỡng một nữ tù nhân từ Elmer bất đầu lan rộng ra vào giới quý tộc. Bọn họ chín mười phần gì cũng muốn được nhìn thấy qua người đó, tò mò vì lý do nào hoàng đế bệ hạ lại giữ kẻ thấp hèn đó bên cạnh.

Các tiểu thư danh giá đều lấy lòng ganh tỵ, bọn họ đua nhau ăn diện vào các buổi tiệc hoàng gia để mong đón nhận sự chú ý từ hoàng đế, mục đích chung là chiếc ghế hoàng hậu đã bỏ trống nhiều năm qua.

Nhiều lần khi các triều thần hỏi về vấn đề đó, Eugene lại thờ ơ cho qua với lý do anh vẫn còn trẻ, hôn nhân là chuyện không cần thiết. Bọn họ lúc nào cũng giới thiệu về con cái của mình xinh đẹp, giỏi giang ra sao, nhưng Eugene chỉ nở một nụ cười xã giao đầy giả tạo với họ.

" Cô gái mà cha đem về, đang nổi rần rần kìa! " Giọng nói cá tính của một thiếu nữ cầm tờ báo buổi sáng, trước mặt cô là công tước Conal nghiêm túc uống tách cà phê uống.

" Victoria, con không cần phải nói chuyện đó cho ta biết. Việc quý cô Mona ở trong hoàng cung sẽ rất nhanh được lan truyền toàn thủ đô Azarial, bởi miệng lưỡi của bọn quý tộc! " Công tước Conal hơi thả lỏng người, ông và con gái đang cùng dùng bữa.

Khác với những tiểu thư khác, công nương Victoria Conal - một người mạnh mẽ, sở thích của cô là sử dụng kiếm thuật. Bình thường người ta sẽ thấy cô trong bộ y phục dành cho nam giới nhưng được thiết kế riêng chỉ dành cho công nương.

Nó khiến Victoria trông thật khỏe khoắn so với những bộ váy đủ màu sắc lã lơi mềm yếu. Và cô hoàn toàn hài lòng về điều này. Victoria có tích cách y hệt cha mình, mặc dù mẹ hay khuyên cô nên cư xử cho đúng với một công nương quyền quý.

" Cha cũng thật gan dạ khi đem người Elmer về dâng cho hoàng đế bệ hạ! Mặc dù biết chuyện đó sẽ đem đến cho mình rắc rối là cái nhìn không thiện cảm, những lời nói xấu sau lưng của người khác! "

Victoria thích thú cắn một miếng bánh mỳ nhỏ, phu nhân Conal hơi cau mày vì những mảnh vụn bánh mỳ rơi vươn vãi xuống tấm khăn trải bàn trắng tinh. Đứa con gái này của bà thật hết thuốc chữa

" Phải đấy David, các vị phu nhân luôn hỏi em về vấn đề, khiến em cảm thấy mình cũng bị vướng vào rắc rối này. Quý cô Mona - người Elmer ấy là người như thế nào? " Phu nhân Conal nhấp một ngụm trà trong sự khó chịu.

Công tước Conal nhớ ra ông chỉ nói với gia đình mình về " chiến lợi phẩm " mà ông mang tới từ Elmer, không nằm ngoài dự tính. Vị hoàng đế trẻ tuổi rất thích thú với món quà của ông.

" Em không biết đâu Irene, chính anh cũng rất sốc khi gặp quý cô Mona. Người Elmer kỳ lạ với ngọai hình khác biệt, làn da tái nhợt gầy gò, mái tóc trắng xõa dài bay trong gió, nhan sắc của một mỹ nhân trẻ với đôi mắt màu đỏ làm điểm nhấn! " David Conal nhớ và kể lại trong sự hào hứng. Hai mẹ con Victoria cũng rất chăm chú nghe.

" Bị gia đình vứt bỏ trên ngọn tháp cũ kỹ, nên bắt buộc phải tự sinh tự diệt đến khi trưởng thành. Đứng trước kẻ thù như anh, quý cô Mona cũng không thấy nao núng hay bộc lộ sự sợ hãi trong mắt cô ta! "

Công tước David Conal nói thêm rằng việc chứng kiến những người anh em chung dòng máu phải chết, kể cả tiểu công chúa hay hoàng tử nhỏ nhất. Quý cô Mona cũng chỉ tỏ ra thờ ơ, và họ không đáng có được sự thương xót từ cô.

" Ta đây chứng kiến tiểu chủ vị của chúng ta lên ngôi và duy trì quyền lực cho đến bây giờ. Nên biết một phần nhỏ về sở thích của bệ hạ, vậy nên ta mới mạo hiểm. Cũng rất may Mona được bệ hạ yêu thích và tha mạng! "

" Nếu vậy chắc quý cô Mona này rất có bản lĩnh, người như vậy không dễ bị ăn hiếp. Sống ở nơi chỉ toàn kẻ thù là người Azarial, con hy vọng cô ấy sẽ không bị áp lực! " Victoria thích thú vỗ tay, trong lòng cô cũng rực lên một ngọn lửa sẽ gặp Mona trong thời gian tới.

" Với tính cách của con, ta chắc con sẽ kết bạn được với quý cô Mona nếu như con không quan tâm cô ấy là người Elmer! " Công tước Conal bật cười.