Diệc Thần mở cửa kính xuống, Chu Đồng vẫy tay: “ Xin chào! Anh đến tìm Mộng Dao à?”
“ À... Tôi chỉ là tình cờ đi ngang qua, thật ra bạn tôi cũng ở gần đây”, anh ngại ngùng rồi sau đó ấp úng hỏi thăm: “ Mà cô ấy có ở nhà không cô Chu?”
Chu Đồng lắc đầu: “ Không, Dao Dao hình như hôm nay có lịch quay thì phải... Anh muốn nói gì với cô ấy, tôi có thể chuyển lời?”
Anh muốn trả lại khăn tay trực tiếp nên đành từ chối: “ Thật ra cũng không có gì quan trọng. Cảm ơn cô! Tôi xin phép!”.
“ Ừm, hẹn gặp anh sau!”, cô vẫy tay chào tạm biệt, anh cũng đóng cửa xe rồi lái đi.
Cô ngay lập tức gọi điện cho Mộng Dao: “ Dao Dao à! Hoàng tử của cậu vừa ghé qua đó, muốn gặp cậu nhưng lại ngại với lý do là tình cờ đi ngang qua. Xem ra là tình trong như đã mặt ngoài còn e đây mà”.
Mộng Dao nghe mà không hiểu gì: “ Cậu nói về ai vậy chứ? Cái gì mà tình trong mặt ngoài...?”
“ Cô nương ơi là cô nương! Còn ai vào đây nữa, anh đẹp trai đã đưa cậu về tận chung cư, cậu nói là ở ghép với tớ còn gì”, Chu Đồng đảo mắt gợi nhắc lại.
“ Ngô Diệc Thần”, lúc này cô mới nhớ ra: “ Bây giờ anh ấy còn ở đó không?”
“ Mới vừa đi rồi”, Chu Đồng trả lời.
Mộng Dao nghĩ về điều gì đó rồi mỉm cười: “ Tớ biết phải làm gì rồi, tối nay tớ mời cậu đi ăn”.
Chu Đồng vui sướng: “ Được, tớ chờ”.
Mộng Dao cúp máy, lấy thỏi son dặm lại môi cho tươi tắn. Cô vừa mới kết thúc cảnh quay nên bảo quản lý và trợ lý về trước, mình thì bắt taxi đi đến nơi cần đến.
Một lúc sau thì chiếc taxi dừng lại gần tập đoàn An Nguyên, Mộng Dao trả tiền rồi xuống xe. Từ xa cô vừa hay thấy Diệc Thần lái xe đến trước cửa, bước xuống xe. Mộng Dao giả vờ như là một cuộc tình cờ chạm mặt nhanh chân đi đến, cô tỏ vẻ ngạc nhiên: “ Anh Ngô! Tình cờ quá!”.
Diệc Thần cũng vui khi gặp được cô gái ở đây: “ Cô Hà!”.
“ Anh làm việc ở đây à?”, cô hỏi han.
Anh thành thật: “ Đúng vậy! Nhưng cô không phải đang ở phim trường hay sao?”
Mộng Dao nghi hoặc: “ Sao anh biết hôm nay tôi có lịch quay thế ạ?”
Anh lúc này bối rối, không muốn để cô biết mình vừa ghé qua chung cư: “ Tôi đoán ấy mà”.
Cô cũng không làm khó anh: “ Thật ra là tôi cũng vừa mới quay xong, bây giờ đang định về nhà”.
“ Cô đã ăn gì chưa?”, anh hỏi.
“ Vẫn chưa”, cô lắc đầu đáp.
Diệc Thần nhìn đồng hồ đeo tay rồi ngỏ lời: “ Còn hơn 30’ nữa mới nghỉ trưa, tôi có thể mời cô dùng bữa không?”
Đây là cơ hội tốt để cả hai gần nhau hơn nên cô liền đồng ý: “ Được, tôi sẽ chờ”.
Nói xong cô chỉ về hướng băng ghế dài gần đó: “ Tôi ngồi ở đó chờ nhé”.
Thấy trời nắng nóng, anh không nỡ: “ Bên ngoài thời tiết như vậy sẽ dễ bị say nắng, hay là cô vào bên trong cùng tôi”.
“ Ý kiến không tồi, sẵn tiện tôi cũng muốn xem anh làm việc”, cô nhanh nhảu đáp.
Diệc Thần bật cười trước sự tự nhiên của cô gái trẻ và dẫn vào phòng làm việc của mình.
Tuy lần đầu nhìn thấy chức vụ của anh nhưng có vẻ như cô không hề bất ngờ mà hỏi han gì. Mộng Dao chỉ ngồi xuống ghế sofa, lấy tạp chí trên bàn lên đọc.
Về phía Diệc Thần, anh muốn nhanh chóng giải quyết cho xong việc nên rất tập trung cao độ.
Mộng Dao đọc tạp chí là chính nhưng lén nhìn anh làm việc mới là mười. Cô mê mẩn nhìn ngắm anh làm việc mà không ngừng cảm thán: Không ngờ lúc anh ấy tập trung lại trông quyến rũ như vậy!
30’ sau, Diệc Thần đóng máy tính lại và lấy áo thì thấy cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh đi đến bên cạnh đắp áo lên để cô đỡ lạnh rồi ngồi xuống lấy cuốn tạp chí ra đặt lên bàn.
Anh nhìn cô gái ngủ say sưa trước mặt mà khoé môi bỗng cong nhẹ. Mộng Dao vừa đáng yêu vừa tốt bụng lại còn trẻ trung thì ai mà không thích cho được cơ chứ.
Diệc Thần đưa tay ra vén áo cao lên một chút thì cô thức dậy, anh nhanh rút tay về.
Anh mỉm cười trả lời: “ Không sao! Bây giờ chúng ta đi ăn”.
Cô vui vẻ: “ Ừm”, rồi đưa áo khoác trả lại anh.
Cả hai vừa đi ra khỏi phòng thì nhân viên xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi, lần đầu họ thấy Ngô tổng đưa một cô gái lạ mặt vào phòng làm việc.
Khi này Thiên Kỳ và thư ký Nicole đi ngang qua, nhân viên nói qua lại khiến cô cũng hiếu kỳ: “ Mọi người bàn luận chuyện gì mà xôn xao quá vậy?”
Các nhân viên cúi đầu xuống lùi lại, một người trong số đó nhỏ giọng: “ Thưa phó tổng! Chuyện là lúc nãy Ngô tổng có dẫn một cô gái lạ vào phòng làm việc, trông họ có vẻ như không phải bạn bè bình thường”.
“ Là thật sao?”, Thiên Kỳ nghi hoặc.
“ Đúng là vậy ạ! Làm việc ở An Nguyên đã lâu, đây là lần đầu tôi thấy có một cô gái trẻ đẹp bước vào phòng làm việc của Ngô tổng, chúng tôi rất bất ngờ”, nhân viên nói tiếp.
Không lẽ anh mình có bạn gái thật sao? Thiên Kỳ vui mừng trong lòng, cô luôn mong rằng anh sẽ thật hạnh phúc.
....
Phía bên trong một nhà hàng có thiết kế giản dị, thông thoáng, trên bàn là những món ăn ngon đầy bình dị. Diệc Thần muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người nên mới chọn dùng bữa ở đây.
Mộng Dao tuy là tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có nhưng cô luôn thích những điều đơn giản, những món ăn trong gia đình chẳng hạn. Cô thích thú cầm đũa lên: “ Ăn ngon miệng nhé ạ!”.
Ngay sau đó, cô gắp thức ăn và thưởng thức một cách tự nhiên. Biểu cảm vui vẻ khi được ăn ngon khiến anh chàng nhìn thôi cũng đã thấy no.
“ Cô Hà muốn gọi thêm món gì thì cứ tự nhiên”, anh nói.
“ Bao nhiêu đây là nhiều lắm rồi”, cô gắp thức ăn cho anh: “ Anh ăn nhiều vào nhé”.
Anh mỉm cười rồi đột nhiên nhớ ra đã từng gặp cô ở buổi tiệc Ngô Thị, cách ăn uống thoải mái này là cô rồi.
Diệc Thần chậm rãi hỏi: “ Cô Hà! Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở một buổi tiệc trước đây, là buổi tiệc công ty Ngô Thị”.
Bỗng dưng Mộng Dao khựng đũa lại, hôm đó cả hai có gặp nhau sao, cô không nhớ gì cả. Mà điều quan trọng là nếu anh biết cô là em gái của Hà Vĩ Thành thì mọi chuyện sẽ tồi tệ lắm, hai người sẽ không còn gặp nhau nữa.