Người Tình - Mỹ Huyền

Chương 113: Bữa tối lãng mạn trên bãi biển



Ăn uống xong thì hai chị em cũng ra ngoài xe chuẩn bị về, Thiên Kỳ đề nghị: “ Chị đưa em về”.

Cậu chỉ gật đầu nhẹ rồi lên xe, suốt một nửa chặn đường mà cả hai vẫn giữ im lặng.

Thiên Kỳ lên tiếng hỏi thăm: “ Dạo này em học hành thế nào rồi? Có hoạt động gì thú vị không?”

“ Cũng bình thường chị”, cậu đáp qua loa.

Cô biết em trai vẫn còn có ác cảm về mối quan hệ tình yêu của mình nên không quở trách. Cô dặn dò: “ Tuần sau em thi cuối học kỳ rồi, nếu em được điểm cao thì muốn gì cứ nói, chị mua tặng em”.

Đối với cô, Tử Kỳ vẫn còn là một đứa em trai bé bỏng nhưng không biết rằng cậu đã có suy nghĩ trưởng thành rồi, vốn dĩ muốn tự lập. Cậu lắc đầu nhẹ: “ Em chỉ cần chị vui thôi, những thứ khác không quan trọng”.

Thiên Kỳ trải lòng: “ Đối với chị mà nói chỉ cần em tốt nghiệp đại học, sau đó có một công việc ổn định, sống bằng đồng tiền mình làm ra... tương lai của em là quan trọng nhất. Ba mẹ trên thiên đàng cũng vui mừng mà nói rằng con trai của chúng ta thật giỏi, thật tự hào làm sao. Dù cho một ngày nào đó chị có xảy ra chuyện gì thì hãy hứa với chị là em không được bỏ cuộc, nhất định phải sống thật tốt. Em hứa nhé?”

Những lời tâm sự của cô khiến đôi mắt cậu đỏ hoe, vì là nam nhi nên phải cố kiềm lại nước mắt rơi. Cậu không dám nhìn thẳng chị gái mà đáp: “ E... Em hứa!”.

Tử Kỳ cũng nói lên suy nghĩ của mình: “ Chị cũng phải hứa với em rằng chị phải thật hạnh phúc với những gì chị đã chọn”.

Cô nhận ra rằng đứa em trai đã dần mở lòng với mối quan hệ tình cảm của mình với bạn trai.

“ Chị hứa!”, dòng lệ của cô rơi xuống từ khóe mắt. Đây là giọt nước mắt hạnh phúc vì cuối cùng mình đã được sự ủng hộ từ người ruột thịt duy nhất, và cũng quan trọng với cô trên thế giới này.

....

Bãi biển Ngân Than vào tối cũng không làm vụt tắt vẻ đẹp mộng mơ, ảo diệu như ngày nắng. Một bàn ăn được trang trí lãng mạn, có nến, có hoa, và cả rượu vang đậm đà hương vị.

Đây là nơi Diệc Thần và Rachel sẽ cùng nhau thưởng thức bữa tối với không gian riêng tư, là một buổi hẹn.

Rachel mặc một chiếc váy trên đầu gối, bên trên cúp ngực với dây áo mỏng quyến rũ rất hoà hợp với biển. Còn anh có vẻ ăn mặc chỉnh tề với một bộ trang phục làm việc, chỉ thoải mái là không thắt cà vạt.

Cả hai đi đến, anh nhìn xung quanh thì chỉ có hai chiếc ghế đối diện nhau. Thật vậy rồi, bữa tối lãng mạn chỉ có hai người. Cũng phải thôi, vì An Nguyên là đối tác duy nhất của Paradise mà.

Anh lịch sự kéo ghế cho cô ngồi rồi vòng qua vào chỗ của mình. Phục vụ mang thức ăn ra, những món đặc biệt mà chỉ resort này mới có.



Rượu cũng được rót ra ly, trong khi chờ thì ánh mắt của cả hai nhìn nhau không rời. Tuy là chẳng ai nói gì nhưng những suy nghĩ thầm kín ít nhiều cũng đã tiết lộ qua ánh mắt sâu thẳm.

Phục vụ xong việc thì đi ra một góc đứng, Rachel nâng ly rượu lên: “ Chúc mừng vì những điều tốt đẹp nhất Paradise!”.

Anh cũng nâng ly chúc mừng rồi hai người uống một ngụm.

Vừa ăn, anh vừa hỏi những thắc mắc trong lòng: “ Rachel! Cô có thể nói cho tôi biết lý do cô chọn An Nguyên là đối tác không? Với câu trả lời đó thì tại sao?”

Khoé môi cong nhẹ, cô đáp: “ Lý do là anh đó, Ngô Diệc Thần”.

Anh nghe được câu trả lời mà bất ngờ, biểu cảm của anh khiến cô cảm thấy thích thú: “ Tôi chỉ đùa thôi mà... Từ đầu tôi đã rất thích An Nguyên, khi biết anh là người đại diện tôi càng để tâm hơn”.

“ Nếu cô đã có quyết định từ đầu thì hà cớ gì lại trao hy vọng cho những người khác?”, anh tiếp tục muốn được làm rõ.

“ Câu hỏi rất hay!”.

Rachel trả lời: “ Tôi muốn xem anh kiên nhẫn như thế nào, đối mặt với những đối thủ không tầm thường thì ta mới nhận ra được bản thân phi thường đến đâu. Những người nói càng nhiều thì càng không dám làm, ngắn gọn súc tích, đấy là cách tôi làm việc”.

Diệc Thần trong lòng thầm nể phục cô gái này, so với ấn tượng ban đầu thì hiện tại lại càng thu hút hơn.

Hai người tiếp tục nâng ly và uống thêm.

Sau khi dùng bữa tối thì chai rượu trên bàn đã vơi đi hơn một nửa, Rachel nhìn ra biển: “ Anh có muốn đi dạo với tôi không Diệc Thần?”

Giọng nói ngọt ngào thì làm sao anh có thể từ chối.

Đi trên bãi cát sát bờ biển, Rachel thích thú cởi giày ra và đi chân trần. Gió lạnh thổi qua nên anh đã cởi áo khoác lên cho cô.

“ Cảm ơn!”.

Cô vừa đi vừa nói: “ Tôi rất thích biển, đặc biệt là vào buổi tối”.



Sở thích kỳ lạ khiến anh tò mò muốn biết thêm, cô giải thích “ Bãi biển vào buổi tối rất hiếm người đến, nó bình yên một cách thật dễ chịu. Với lại có thể thấy bầu trời đầy sao, cảm giác như bản thân toả sáng, được đắm chìm vào trong ảo mộng, những giả tưởng của chính mình... Có phải anh thấy tôi rất kỳ quặc không?”

Diệc Thần lắc đầu nhẹ: “ Ngược lại thì đúng hơn, cô là đang sống thật với chính mình, không là phiên bản của bất cứ ai”.

Rachel mỉm cười rồi đi ra đùa với những cơn sóng nhỏ từng đợt vỗ vào.

Dáng vẻ nghịch nước đầy hào hứng khiến anh mỉm cười, con gái dù bên ngoài có mạnh mẽ đến đâu thì đâu đó tính cách hồn nhiên vẫn len lỏi bên trong.

“ Ah~”, Rachel đột nhiên nhăn mặt.

Diệc Thần chạy đến: “ Cô có làm sao không?”

“ Hình như tôi dẫm phải gì rồi”, cô giơ lòng bàn chân lên thì thấy có vết cắt chảy máu.

“ Là vỏ sò”, anh cúi người xuống nhìn rõ thì lo lắng: “ Tôi đưa cô đến bệnh viện”.

Rachel lắc đầu: “ Vết thương nhỏ thôi, tôi nghĩ không nghiêm trọng đến mức phải đến bệnh viện đâu”.

Anh không đồng ý: “ Cô đừng chủ quan, tôi đưa cô đi”.

Rachel bước không được vì đau nên anh đã lập tức bế lên: “ Chúng ta đi”.

Diệc Thần đưa cô đến bệnh viện kiểm tra và băng bó vết thương. Lòng bàn chân trái có vết cắt nhỏ khoảng gần 2cm, y tá dặn dò: “ Thời gian tới cô nhớ hạn chế di chuyển là được, và cả kiêng cữ những thực phẩm như hải sản để tránh để lại sẹo”.

“ Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô!”.

Cô quay sang nói với anh: “ Làm phiền anh quá!”.

Anh mừng trong lòng: “ Cũng may là vết thương không quá sâu”.

Sau đó cả hai trở lại resort, anh bế cô vào phòng khách ngồi nghỉ. Anh đề nghị giúp đỡ: “ Cô có cần gì không tôi lấy giúp?”

“ Tôi hơi khát, anh lấy ly nước cho tôi nhé”.