Chu Hắc Minh lái xe đến chỗ hẹn, càng đi càng thấy có gì đó bất an. Chiếc xe lái đến một công viên xa trung tâm thành phố, đây là vị trí mà Ninh Hinh gửi qua. Anh ngờ nghệch mở cửa xuống xe, lấy điện thoại gọi cho cô xác nhận lại thì ở đằng sau có hai người đàn ông lạ mặt âm thầm tiến tới đánh anh tới tấp.
Điện thoại rơi xuống đất, anh không hiểu gì, chống trả cũng như gãi ngứa cho họ. Cứ thế Hắc Minh bị đánh cho đến ngất lịm rồi bị họ mang đi.
Hai người cũng không quên nhặt điện thoại lên và đưa anh vào trong một chiếc xe khác.
Người làm ra chuyện này là Ninh Hinh, cô bắt anh đến một căn nhà hoang để tra hỏi.
Hắc Minh tỉnh lại đã thấy cô ở trước mặt, anh ngạc nhiên: “ Lâm Ninh Hinh! Cô dám kêu người đánh tôi”.
“ Đau không?”, cô nhếch mép.
“ Khốn khiếp! Mau cởi trói cho tôi”, anh quát.
Cô đi vòng qua sau lưng, đặt tay lên vai rồi cúi đầu xuống nói vào tai: “ Anh nghĩ xem tôi có để cho anh đi dễ dàng như vậy không?”
Anh bình tĩnh lại hỏi: “ Nói đi, cô muốn gì?”
Ninh Hinh ngồi xuống trước mặt anh, đưa chiếc USB lên: “ Quay lén lại cảnh ân ái của chúng ta rồi gửi đến Hà gia, anh làm vậy là đang muốn thách thức sự tức giận của tôi hay sao?”
Hắc Minh nghe mà cảm thấy nửa đúng nửa không, nhưng anh vẫn chối: “ Cô có nhầm lẫn gì không? Tôi không biết gì cả”.
“ Hắc Minh à! Tôi còn không biết anh nữa sao? Ai mà xảo trá qua anh cơ chứ? Ăn không được thì định phá hả… Tôi cho anh một cơ hội, nói cho tôi biết clip gốc và cả sao chép nằm ở đâu?”
“ Thật sự là tôi không có clip nào hết”, anh vẫn phủ nhận.
Ngay tức khắc cô lấy súng từ trong túi ra nhắm thẳng vào trán anh lớn giọng: “ NÓI”.
Khi này Hắc Minh rung sợ rồi, anh biết người phụ nữ này độc ác, giết người không gớm tay và anh cũng không ngoại lệ. Không còn sự lựa chọn, anh đành nói ra: “ Chỉ có một clip gốc, nó nằm trong máy tính ở phòng ngủ”.
“ Chắc chắn?”, cô hỏi kỹ.
Anh gật đầu nhẹ thể hiện sự thật: “ Chắc chắn”.
Ninh Hinh một tay chỉa súng, một tay gọi cho một người: “ Máy tính trong phòng ngủ”.
Một người đàn ông có vẻ là hacker đã đợi sẵn ở dưới nhà Hắc Minh. Hắn ta lẻn vào bên trong và tìm thấy máy tính ở trên bàn. Chưa đầy 5’ sau người đàn ông gọi lại: “ Tất cả đã xong!”.
“ Làm tốt lắm!”, cô hài lòng rồi cúp máy.
“ Thứ cô muốn đã có rồi, thả tôi ra ngay”.
Cô cười ẩn ý đáp lại: “ Thả? Chu Hắc Minh ơi là Chu Hắc Minh! Anh quá ngây thơ rồi!.. Anh nghĩ tôi sẽ để anh đi rồi chờ anh quay lại xử lý tôi à? Tôi vẫn thông minh hơn anh nhiều”.
Anh nhíu mày: “ Cô định làm gì tôi? Giết tôi à?”
“ Ồ! Anh bắt đầu thông minh ra rồi đấy”. Anh không ngờ cô lại muốn trừ khử anh thật.
Ninh Hinh quay người lại lệnh cho hai người đàn ông lúc nãy: “ Đánh đi nhưng đừng để nó chết, sau đó chôn sống cho tôi”.
“ Còn chiếc xe thì sao ạ?”, một trong hai người hỏi.
“ Xử lý gọn gàng vào, nhất định không được để lại bất cứ dấu vết nào”.
Hắc Minh rung rẩy cầu xin: “ Ninh Hinh!.. Ninh Hinh! Xin cô tha cho tôi! Đừng giết tôi mà!”.
Mặc cho anh cầu xin thảm thiết, cô vẫn lạnh nhạt quay đi.
…
Ninh Hinh về đến nhà thì cũng đã giữa đêm, cô rón rén bước nhẹ nhất có thể.
“ Trông chị hài hước quá! Có phải mới đi làm chuyện xấu xa gì rồi không?”, Mộng Dao từ đâu xuất hiện vạch trần.
Ninh Hinh tỏ vẻ bình tĩnh: “ Chị làm gì thì phải có nhiệm vụ báo cáo với em chồng hay sao? Thật lố bịch!”.
Mộng Dao nhẹ nhàng đáp trả: “ Không… Chuyện riêng của chị, tôi làm sao dám quản, phải không chị dâu?”
“ Vâng! Chị ngủ ngon nhé ạ”, Mộng Dao gật đầu nhẹ, môi thì cười mỉm.
Khi Ninh Hinh quay người đi, biểu cảm lập tức thay đổi. Cô về phòng ngẫm nghĩ về đứa em chồng khó nhai này, sự nghi ngờ bộc phát mà mở camera ẩn trong phòng lên xem. Quả nhiên trong lúc cô đi ra ngoài, Mộng Dao đã lẻn vào lục trong tủ, đã vậy còn chụp ảnh.
Ninh Hinh biết nếu cứ để Mộng Dao ở cùng trong một mái nhà thì một ngày nào đó cũng bị phát hiện. Vì vậy cô phải tìm cách nhanh nhất để tống cổ con kỳ đà này ra khỏi nhà.
…
Vào buổi tối hôm sau, Mộng Dao vừa đi quay xong thì mệt mỏi trở về nhà. Đi qua phòng khách, ba mẹ, và cả Ninh Hinh đang ngồi uống trà, cô chào hỏi: “ Ba! Mẹ! Con mới đi làm về!”.
“ Hôm nay làm gì mà về trễ vậy?”, giọng ông nghiêm trọng.
Mộng Dao giấu ba mình công việc làm diễn viên, bình tĩnh đáp: “ Con ở lại tăng ca ạ, mấy nay công ty nhiều việc quá”.
Ninh Hinh đứng lên, vòng vai Mộng Dao vui vẻ: “ Em rất hợp với vai diễn, ba mẹ xem đoạn giới thiệu phim mà em đóng rồi, xuất sắc lắm!”.
“ Sao cơ?”, Mộng Dao ngạc nhiên.
Bà Hà nhăn mặt than trách: “ Tại sao con lại đi theo ngành diễn viên cơ chứ? Còn lại nói dối với ba mẹ nữa. Con với cái, nói không nghe”.
Kính Minh tức giận: “ Ba đã nói là ngành này không có gì hay ho rồi mà vẫn đâm đầu vào. Học kinh doanh thì không lo, lại đi tốt nghiệp trường nghệ thuật. Uổng công ba tin tưởng, đầu tư cho con, vậy mà không có kết quả, đã thế còn làm mất mặt Hà gia. Con là muốn làm ba tức chết đây mà”.
Mộng Dao nói ra lòng mình: “ Mất mặt ạ? Con kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình thì có gì sai ạ? Diễn viên cũng là một ngành nghề đàng hoàng mà ba, không lừa gạt ai, cũng không phải phạm pháp”.
“ Ba nói con không nghe mà còn cãi bướng, có phải là chiều quá rồi sinh hư không?”, ông nói lớn.
Cô tiếp tục đáp: “ Trước khi đi du học con có nói ước mơ của mình và mong muốn được theo đuổi. Từ nhỏ đến lớn con chỉ xin được diễn xuất thôi nhưng ba lại không ủng hộ. Con nghe lời ba mẹ, làm theo sự sắp xếp, đến học trường nào cũng nghe theo. Ba mẹ chưa từng hỏi con thật sự muốn làm gì, có cảm thấy hài lòng hay không?.. Con thật sự rất mệt mỏi”.
Người mẹ ngăn cản: “ Dao Dao, con không được hỗn hào”.
Ninh Hinh đi qua chỗ bà với giọng dịu nhẹ: “ Mẹ bớt giận, Mộng Dao còn nhỏ nên nói năng thiếu suy nghĩ”.
“ Dù ba mẹ có ngăn cấm cỡ nào thì con cũng quyết đi theo nghề này đến cùng”, Mộng Dao kiên quyết.
Ông Hà nổi nóng: “ Nếu không nghe lời thì mau đi ra khỏi nhà, ba không quản nữa”.
Mộng Dao nuốt nước mắt vào trong đáp: “ Được, con đi. Xin phép ba mẹ con đi!”, dứt lời thì cô cũng rời khỏi Hà gia.
“ Bà xem con gái nói thì không nghe, để tôi xem nó đi được mấy ngày”, ông tức giận nói rồi bỏ lên phòng.
Còn bà Hà thở dài: “ Mộng Dao càng ngày càng bướng bỉnh, gia đình chỉ muốn tốt cho con cái ấy vậy mà…”.
Ninh Hinh vỗ vai bà an ủi: “ Mẹ đừng buồn, con nghĩ em ấy sẽ quay về sớm thôi ạ”.
Tất cả đều là âm mưu của cô với mục đích là đuổi Mộng Dao ra khỏi nhà. Nụ cười mãn nguyện hiện lên trên mặt, những người cản trở cô đều sẽ nhận kết cuộc xấu.