Tại Hà gia, các thành viên đang ngồi chờ ở phòng khách, nghe Mộng Dao nói hôm nay sẽ đưa bạn trai về ra mắt. Mọi người đều có vẻ rất mong đợi vì đây là lần đầu cô giới thiệu bạn trai.
Ở ngoài cửa, Mộng Dao nắm tay đưa Diệc Thần vào nhà. Thiên Kỳ thấy người quen xuất hiện thì bất ngờ, còn Vĩ Thành thì lại bình thản đến lạ. Vì trước đây anh đã âm thầm tìm hiểu người đàn ông bên cạnh em gái mình là ai và biết đó là Ngô Diệc Thần.
“ Cháu chào hai bác! Anh Hà! Thiên Kỳ!”, Diệc Thần lịch sự chào hỏi.
Vĩ Thành tằng hắng: “ Thiên Kỳ bây giờ đã là vợ tôi, không còn là em gái nuôi của cậu Ngô đây”.
Diệc Thần nhận ra sự vô ý: “ Thật ngại quá! Chị Hà!”.
“ Không sao đâu! Không ngờ rằng bạn trai của Mộng Dao là anh đó”, Thiên Kỳ đáp.
Cả hai ngồi xuống, Mộng Dao dò hỏi: “ Ba mẹ thấy anh ấy có đẹp trai không?”
“ Con bé này!”, bà Hà cảm thán.
Người ba tìm hiểu: “ Bác nghe Mộng Dao nói cháu là doanh nhân, không biết cháu đang hoạt động về lĩnh vực nào?”
Diệc Thần nhẹ giọng: “ Hiện tại cháu đang hoạt động ở lĩnh vực đầu tư thưa bác, trước đây bên cháu cũng từng hợp tác với Hà Thị, hiệu quả rất tốt”.
Mọi người nói chuyện một lúc rồi cùng nhau có một bữa ăn ấm cúng, vui vẻ.
…
Sau giờ học, Thiên Kỳ đến rước em trai của mình đi ăn một bữa ở ngoài.
“ Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, em đã có dự định gì chưa hả?”, cô hỏi han tình hình.
Tử Kỳ suy nghĩ một lúc cũng nói ra ý định của mình: “ Chị à! Em muốn đi du học”.
Cô ngạc nhiên: “ Đi du học? Em muốn đi đâu? Lý do là gì?”
Cậu đáp: “ Canada… Thật ra em muốn học hỏi thêm, trau dồi thêm kiến thức, với lại em muốn thử thách bản thân khi ở một đất nước khác, giao du phát triển kỹ năng giao tiếp”.
Thiên Kỳ nghe vậy thì hài lòng: “ Chị rất mừng vì em có suy nghĩ như vậy, chỉ cần em cảm thấy vui chị sẽ ủng hộ hết mình. Em của chị trưởng thành thật rồi”.
Hai chị em nhìn nhau cười hạnh phúc, ba mẹ mất sớm, vì thế cả hai đều rất yêu thương lẫn nhau.
…
Một tháng sau, lễ cưới của Vĩ Thành và Thiên Kỳ diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người. Vì không có sự hiện diện của ba nên Trạch Dương là người đưa cô dâu bước vào lễ đường, hơn nữa từ lâu cả hai đã xem như là anh em ruột thịt.
Tử Kỳ ở phía dưới nhìn thấy chị mình xinh đẹp trong bộ váy cưới và đã tìm được hạnh phúc thì không kìm được nước mắt.
Trạch Dương đưa tay Thiên Kỳ cho Vĩ Thành, còn dặn dò: “ Thiên Kỳ đã vất vả nhiều rồi, tôi chỉ mong cậu hãy đối xử với cô ấy thật tốt”.
“ Anh yên tâm! Tôi nhất định sẽ khiến Thiên Kỳ cảm thấy hạnh phúc”, anh hứa hẹn chắc nịch.
Anh nắm tay cô bước đến giữa bục, cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt thấu hiểu. Vĩ Thành đọc lời tuyên thệ: “ Anh Hà Vĩ Thành xin nhận em Lý Thiên Kỳ làm vợ của anh và hứa giữ lòng chung thủy với em. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng em mỗi ngày đến suốt cuộc đời anh”.
Phía bên cô dâu cũng đọc lời tuyên thệ: “ Em Lý Thiên Kỳ xin nhận anh Hà Vĩ Thành làm chồng của em và hứa giữ lòng chung thủy với anh. Khi thịnh vượng cũng như lúc hoạn nạn, khi ốm đau cũng như lúc mạnh khỏe, hứa yêu thương và tôn trọng anh mỗi ngày đến suốt cuộc đời em”.
Ngay sau đó hai bên trao nhẫn, đôi nhẫn gắn kết một mối quan hệ tình yêu lẫn trách nhiệm.
Sau bao nhiêu hoạn nạn, khó khăn, Vĩ Thành và Thiên Kỳ đã có một đám cưới thật ngọt ngào với sự có mặt của những người thân yêu. Cả hai không ngần ngại trao cho nhau một nụ hôn ngọt lịm trước mọi người.
…
Qua tất cả mọi chuyện, mỗi người đều bắt đầu hay tiếp tục với cuộc sống.
Vợ chồng son Vĩ Thành – Thiên Kỳ đã về với nhau và cùng nhau mở ra một chương mới, chuẩn bị thật tốt để đón đứa con đầu lòng.
Diệc Thần đã mở lời cầu hôn Mộng Dao và nhận được lời đồng ý vô điều kiện.
Em trai Tử Kỳ thì đã đăng ký du học ở Canada theo như ước muốn.
Phía bên Trạch Dương, anh đã tạm dừng công việc lại một năm để đi du lịch vòng quanh thế giới. Cẩn Du thì ngược lại, cô vùi đầu vào công việc vì nghĩ rằng chỉ có như thế thì thời gian sẽ trôi qua nhanh, sẽ đến ngày Tử Kỳ du học trở về nước.
Chu Hắc Minh đến sống ở một vùng quê, anh quyết định sẽ trở thành chủ vườn nhỏ sống một cuộc đời giản dị.
Thư ký Triệu sau khi hồi phục hoàn toàn thì trở về với gia đình, cô dành hết số tiền tiết kiệm mở một quán ăn cùng gia đình buôn bán.
…
Ba năm sau…
Chiếc xe quen thuộc dừng lại trước cửa công ty Hà Thị, Vĩ Thành trong xe nhìn qua ghế lái phụ: “ Con trai à, Đến nơi rồi!”.
Một đứa bé trai khoảng ba tuổi này không cần phải nghĩ cũng biết là con của anh và Thiên Kỳ, cậu bé tên Hà Cảnh Du.
Anh bế con lên và đi vào bên trong công ty. Thiên Kỳ vừa họp xong bước ra thấy con trai liền vui mừng đi đến: “ Du Du đến gặp mẹ đấy à!”.
Cô hôn má con trai khiến người chồng mủi lòng: “ Kể từ khi có con em không ngó ngàng gì tới anh nữa”.
Thiên Kỳ hiểu ý liền trao cho anh một nụ hôn, không quên bịt mắt con lại.
“ Hài lòng chưa chồng yêu?”
“ Còn phải xem tối về thái độ em thế nào đã”, anh ẩn ý.
Vĩ Thành nói: “ Đến giờ nghĩ trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi!”.
Ngay sau đó hai vợ chồng nắm tay con dắt đi, vừa đi vừa chọn món.
…
Ở sân bay, một bóng lưng quen thuộc từ trong cửa kính bước ra, Tử Kỳ đã trở về. Thiên Kỳ và Cảnh Du ra đón: “ Tử Kỳ!”.
“ Chị à!”, cậu vui mừng đi nhanh đến, vừa thấy cháu đã cúi xuống nựng nịu khuôn mặt: “ Du Du mau lớn thật đấy”.
Cậu bé ôm lấy cậu nói: “ Cậu ơi! Cậu cao quá!”.
Câu cảm thán của đứa bé khiến hai chị em bật cười, không nghĩ là Cảnh Du lại có cách chào hỏi đáng yêu như vậy.
Bỗng phía sau có một cô gái ngoại quốc kéo vali đi đến, không ngần ngại khoác tay Tử Kỳ rồi chào hỏi bằng tiếng anh: “ Xin chào!”.
Thiên Kỳ bất ngờ nhìn qua em trai với biểu cảm khó hiểu, cậu chỉ cười mỉm rồi nắm lấy tay cô gái bên cạnh như thể hiện câu trả lời rõ ràng nhất.