Người Tình - Mỹ Huyền

Chương 29: Ân nhân



Cậu lấy điện thoại trong túi ra gọi cho chị mình nhưng đầu dây bên kia không có tín hiệu. Chiếc điện thoại của cô giờ đây đã nát vụn dưới vách núi.

“ Nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi, chị ấy rốt cuộc đang ở đâu cơ chứ?”, Tử Kỳ tin lời Vĩ Thành, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Vĩ Thành sợ Thiên Kỳ mất tích nên đã báo cảnh sát nhưng họ không chấp nhận điều tra vì chưa qua 48h.

Không còn cách nào khác, cả hai đã đi tìm khắp nơi, những nơi cô hay đến, thậm chí ra cả ngoại thành nhưng cũng không có tin tức gì.

3 ngày trôi qua, Vĩ Thành tuyệt vọng trở về nhà. Càng tìm anh càng tin chắc rằng Thiên Kỳ đã phản bội mình mà bỏ đi theo người khác.

Ngay cả cảnh sát cũng lục tung mọi ngóc ngách nhưng kết quả vẫn là tay trắng.

....

Một tuần trôi qua, trợ lý của Thiên Kỳ là Quyên Quyên đến tìm Tử Kỳ. Cô hẹn cậu ở một tiệm cà phê gần chung cư.

Quyên Quyên lấy trong túi một cái hộp ra đưa cho Tử Kỳ: “ Tử Kỳ! Chị Thiên Kỳ lúc trước có dặn dò chị là nếu chị ấy có xảy ra chuyện gì thì phải đưa cái hộp này cho em”.

Tử Kỳ nhanh chóng mở hộp ra, bên trong là giấy tờ nhà chung cư đã chuyển sang cho cậu, còn cả một tấm thẻ tín dụng.

“ Chị Thiên Kỳ đã đưa chị cái này lúc nào?”.

“ Vài ngày trước khi chị ấy mất tích”.

Tử Kỳ bắt đầu nghi ngờ vụ việc này là không đơn giản, nhất định Thiên Kỳ đã bị người nào đó hãm hại.

Quyên Quyên chuyển lời của Thiên Kỳ: “ Chị ấy còn nhờ chị nói với em phải chuyên tâm học hành, dù có khó khăn thế nào cũng phải tốt nghiệp ra trường”.



Những ngày sau, Tử Kỳ vừa học vừa tìm chị gái. Đêm nào cậu cũng cầu nguyện cho chị bình an vô sự trở về.

....

Ở phía Vĩ Thành, đã bao ngày trôi qua anh vẫn không ngừng nhớ nhung người con gái ấy. Anh vừa yêu vừa hận, trong đầu quẩn quanh câu hỏi tại sao cô lại lừa dối anh?

Về đến nhà đối diện với Ninh Hinh, thái độ anh vẫn bình thường nhưng sâu trong đôi mắt ấy lại ẩn chứa một nỗi buồn không thể nguôi.

Ninh Hinh nhìn thấy nhưng vẫn giả vờ ngây thơ vô số tội như thường lệ quan tâm đến anh.

Tối khi lên giường ngủ, anh xoay người sang một bên mặc Ninh Hinh ở phía sau ôm chặt lấy anh. Vĩ Thành vẫn mãi chỉ nhớ về một người, anh cũng không nói cho vợ biết về việc mất tích của Thiên Kỳ.

Ninh Hinh tuy có chút thất vọng nhưng thà như thế này còn tốt hơn gấp 1000 lần so với sự tồn tại của Lý Thiên Kỳ.

Vĩ Thành không hề biết rằng người vợ đầu ấp tay gối mỗi ngày là kẻ giết người, và nụ cười mỉm đáng ngờ hiện hữu.

....

Cảnh tượng Thiên Kỳ rơi từ trên vách đá cao xuống, xung quanh là một màu đen bao trùm. Cô cứ mãi rơi xuống trong hư vô...

Một đôi mắt mở to, Thiên Kỳ tỉnh lại thở dốc. Trên người cô là quần áo của bệnh nhân, xung quanh cơ là dây đo nhịp tim.

Lúc này cô hoảng sợ la lên, cảnh tượng ấy vẫn in sâu trong tâm trí. Bác sĩ và y tá nghe tiếng hét thì lập tức mở cửa chạy vào.

“ Đừng sợ... Cô hiện tại đã an toàn rồi”, y tá trấn an tinh thần.



Thiên Kỳ nhớ đến thai nhi trong bụng liền hỏi: “ Con của tôi... Con của tôi vẫn khoẻ chứ?”

Bác sĩ lắc đầu với sự thất vọng: “ Thai nhi đã không còn, chúng tôi rất tiếc”.

Câu trả lời như tia sét đánh ngang qua, cô chạm tay vào bụng khóc lớn trong đau đớn.

Đợi cô bình tĩnh lại một chút, bên ngoài có người lạ mặt đi vào.

Anh ta hỏi thăm: “ Ừm... Cô đã ổn hơn rồi chứ?”

Thiên Kỳ co người lại đề phòng: “ Anh là ai?”

Khi này anh giới thiệu: “ Tôi là Ngô Trạch Dương, người đã đưa cô vào bệnh viện”.

Thấy cô vẫn còn nghi ngờ, anh bắt đầu kể lại: “ Hôm đó tôi đang lặn biển thì đột nhiên thấy cô bị rơi và chìm xuống nên đã cứu cô lên. Sau khi đưa cô vào bệnh viện kiểm tra, họ nói thai nhi trong bụng không giữ được, cô thì hôn mê. Cô đã ở đây hơn một tháng rồi, bây giờ cô tỉnh lại, đúng là may mắn quá”.

Cô bắt đầu nhớ lại tất cả mọi thứ, môi hé nhỏ thì thầm: “ Lâm Ninh Hinh...”.

“ Cô vừa nói gì?”, anh tiến đến gần thắc mắc.

Gương mặt cô thẫn thờ rồi đột nhiên ngất lịm đi. Trạch Dương lo lắng nhanh chóng chạy đi tìm bác sĩ đến kiểm tra.

Đến giữa đêm, Thiên Kỳ tỉnh dậy, hai hàng nước mắt cô không ngừng chảy thành dòng. Cô cảm thấy rất nhớ đứa con của mình, nó vẫn chưa chào đời, vẫn chưa thấy mặt mình ấy thế mà một âm mưu tàn nhẫn đã 0mang đứa bé đi.

Người phụ nữ máu lạnh Lâm Ninh Hinh nếu biết cô vẫn còn sống chắc chắn sẽ đến và giết thêm một lần nữa. Thiên Kỳ biết lần này mình may mắn được cứu, nhưng lần sau thì sẽ không như vậy.

Cô lau đi những giọt nước mắt, đôi mắt chứa đầy sự lạnh lùng, kiêu căng mà trước đây chưa từng. Cô hứa với bản thân sẽ khiến những người đã hãm hại cô phải trả giá.